Edit: Yue
Beta: Lyn
—–
Cung Ứng Huyền đã ngồi thần người ra hồi lâu, trước mặt là một tách cà phê từ đang tỏa khói nghi ngút đã hóa nguội lạnh. Chất lỏng hương thuần tụ trên thành tách trắng như tuyết thành một vòng tròn không một kẽ hở, nó vẫn chưa từng được đụng tới.
Nhậm Diệc ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ hắn tự điều tiết.
Vào lúc này nói gì cũng vô dụng và không đúng lúc cả, bầu bạn là chuyện duy nhất anh có thể làm.
Một lúc rất lâu sau, Cung Ứng Huyền đột nhiên quay mặt lại, dịu dàng hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Nhậm Diệc gật đầu: “Em thì sao?”
“Em đưa anh đi ăn nhé.”
“Đừng vội vã làm gì.” Nhậm Diệc lo âu nhìn hắn.
“Em ổn lắm rồi.” Tuy sắc mặt của Cung Ứng Huyền không tốt, ánh mắt lại sáng ngời, “Em đã bảo rồi, em đã có bước tiến dài chuẩn bị tâm lý. Những lời nghe được ngày hôm nay, em đều đã diễn giải thử không biết bao nhiêu lần. Đã 19 năm ròng, thực ra kết quả gì em cũng tiếp thu được, ngay cả khi chẳng có, em cũng đã mường tượng vô số lần.”
Hắn càng nói thế, Nhậm Diệc càng đau lòng, đau lòng vì không biết nên thương hắn thế nào cho phải.
“Nên cũng không cần an ủi em đâu, em biết rất khó mở lời.” Cung Ứng Huyền kéo tay Nhậm Diệc, “Anh chẳng cần nói gì hết, chỉ cần có anh ở bên đã là sự xoa dịu lớn nhất rồi.”
Nhậm Diệc khẽ mỉm cười.
“Chúng ta đi thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/2067888/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.