Nhậm Diệc phải cúp mất tiết học sáng nay vì Cung Ứng Huyền lại thức khuya để điều tra vụ án, lúc hắn về đến nhà thì trời đã gần sáng, mệt mỏi đến mức đầu vừa chạm gối đã thiếp đi, còn phát sốt nhẹ.
Đến mười giờ, Cung Ứng Huyền vẫn chưa tỉnh, Nhậm Diệc chỉ có thể vào gọi hắn dậy: “Ứng Huyền, dậy ăn cơm đã, sau đó uống thuốc.”
Cung Ứng Huyền khẽ hừ một tiếng, lại quay người vùi mặt vào chăn.
Nhậm Diệc vươn qua vai hắn rồi hôn chụt chụt hai cái lên mặt hắn: “Dậy đi, ngoan, cơm nấu xong rồi, em ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Cung Ứng Huyền lắc lắc đầu, lộ ra một đôi mắt nhắm nghiền sau lớp chăn, ẩn sau mái tóc lòa xòa mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dày dài.
Nhậm Diệc tiếp tục hôn hắn, dỗ dành: “Em không uống thuốc thì sao hạ sốt được, anh đếm ba hai một, còn không chịu dậy là anh vác em ra ngoài đó.”
Không đợi Nhậm Diệc đếm thì Cung Ứng Huyền đã kéo cánh tay Nhậm Diệc rồi kéo anh lên giường, sau đó dùng cả tay cả chân mà khóa chặt anh lại.
Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói: “Em làm gì vậy?”
“Em không muốn dậy.” Cung Ứng Huyền vùi mặt vào cổ Nhậm Diệc, vừa ngửi vừa dụi dụi mũi: “Thơm quá.”
“Em dính vào anh như vậy rồi lây cả ốm sang anh thì sao đây?”
“Không phải sốt virut đâu, mà chỉ là cảm lạnh thường thôi.” Ứng Huyền suy nghĩ chốc lát, “Lây cho anh là anh có thể xin nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/2067890/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.