Edit: Yue
Beta: N
—–
Nhậm Diệc xin nghỉ lớp buổi sáng, bởi Cung Ứng Huyền lại thức đêm để điều tra, khi về đến nhà thì trời đã tảng sáng rồi. Hắn mệt đến mức vừa ngả lưng đã ngủ thiếp đi ngay, còn lên cơn sốt nhẹ.
Đợi tới mười giờ rồi mà Cung Ứng Huyền vẫn chưa tỉnh, Nhậm Diệc chỉ có thể đi gọi hắn: “Ứng Huyền, em dậy ăn cơm đi, rồi uống thuốc.”
Cung Ứng Huyền hừ một tiếng, xoay người, vùi mặt vào trong chăn.
Nhậm Diệc xoay vai hắn lại, hôn lên mặt hắn hai cái: “Dậy đi, ngoan nào, cơm nước xong xuôi cả rồi, em ăn xong thì ngủ tiếp cũng được.”
Cung Ứng Huyền lắc đầu, ló đôi mắt nhắm nghiền ra từ trong chăn, dù đã bị mái tóc lòa xòa che chắn thì vẫn có thể thấy rèm mi thật rõ nét và dày rậm.
Nhậm Diệc tiếp tục hôn và dỗ hắn: “Em không uống thuốc thì sao hạ sốt được, anh đếm từ ba tới một nhé, không chịu dậy nữa thì anh sẽ vác cả người em ra ngoài.”
Không đợi Nhậm Diệc kịp cử động, Cung Ứng Huyền đã kéo cánh tay anh, tha lôi lên giường, dùng cả tay lẫn chân để khóa người anh lại.
Nhậm Diệc nói với vẻ bất đắc dĩ: “Em làm gì đó?”
“Không muốn dậy đâu.” Cung Ứng Huyền dụi đầu vào hõm cổ Nhậm Diệc, dùng chóp mũi vừa ngửi vừa cọ, “Thơm quá.”
“Cứ dính chặt vào anh như thế, nhỡ lây cho anh luôn thì sao?”
“Cũng có phải sốt virus đâu, chỉ là cảm lạnh thôi mà.” Cung Ứng Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/2067891/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.