Cảnh Bình hạ thấp giọng: " Sau tất cả mọi chuyện, nàng vẫn muốn quay lại sao?".
Mấy người chứng kiến đều im lặng, không ai hiểu nổi trong lòng Cảnh Bình nghĩ gì.
Châu Anh rơi lệ, nàng nói một cách chậm rãi: " Chẳng phải chàng mới lo lắng cho ta đó sao? Chàng vẫn còn yêu ta mà ".
Giai Kỳ cũng nhìn Cảnh Bình, nàng cũng muốn biết tại sao.
Cảnh Bình nắm lấy tay Châu Anh: " Ta không thể để nữ tì kia giết nàng là bởi vì người đáng được giết nàng là mẫu hậu ".
Châu Anh chết lặng, cả người nàng run lên. Thì ra là vì Hoàng Hậu mới để lại mạng cho ta? Muốn ta bị bà ta giày vò sao!
Không riêng gì Châu Anh, mấy người kia cũng biểu cảm kì lạ nhìn Cảnh Bình.
Cảnh Bình: " Mẫu hậu bị nàng hại cho thảm, đã không được sủng còn bị cười chê. Người ngày nào cũng mệt mỏi, than vãn. Nàng nghĩ ta vẫn có thể mềm lòng sao?".
Châu Anh cười khổ, nàng ta nói như bị nghẹn gì ở cổ: " Thì ra là vậy, thì ra chàng cũng chưa bao giờ vì ta." Châu Anh luồn tay qua eo Cảnh Bình mà ôm lấy.
Tay nàng nhanh thoăn thoắt rút phần roi ra, lộ ra một lưỡi dao sắc nhọn bên trong. Giai Kỳ đối diện nhìn thấy cảnh này, không suy nghĩ gì vùng đến.
" Vậy thì chàng chết cũng ta đi ". Châu Anh thì thào bên tai Cảnh Bình.
" Roẹt ". Mũi dao dừng lại sau lớp áo. Từng giọt máu tí tách chảy xuống, Giai Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai/2855128/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.