Chương trước
Chương sau
Tuấn Triết cẩn thận xử lí từng vết một, nhưng đến đoạn băng bó. Bắt buộc phải lật người nàng lại.

Tuấn Triết đang chần chừ, Viên Liễu mơ hồ tỉnh lại. Nàng nhăn nhó, rên rỉ đau đớn. Tuấn Triết nghe thấy, nhỏ giọng: " Vẫn còn đau lắm sao?".

Viên Liễu khẽ gật đầu, nàng thấy y phục bị vén ra ban đầu bất ngờ. Nhưng nhìn lại y phục chỉ bị vén đằng sau, nàng cũng im lặng. Tuấn Triết luống cuống lấy ra cuộn vải, ậm ừ: " Ừm...chuyện này, hay là để ta gọi Lịch Hà ".

" Để ở đó đi, ta có thể làm được ".

Tuấn Triết đặt cuộn vải xuống, đứng lên ra xa. Chàng ngồi xuống bàn trà, mắt nhìn ra ngoài, cũng cố để ý âm thanh đang xảy ra bên phía giường.

Viên Liễu vén màn che xuống, từ từ băng bó cho mình. Mỗi lần nàng cử động liền rất đau, vết thương chằng chịt nên đã băng kín thân nàng. Nàng khoác y phục lên, thở một hơi dài: " Điện hạ, những sát thủ đó...".

Tuấn Triết gật đầu: " Người của Trọng Luân, chỉ không biết tại sao lại nghe lời Châu Anh đến vậy ".

Phủ Thái tử.

Châu Anh cùng sát thủ bước vào, tuyết ngoài sân đỏ au vì máu của hạ nhân. Giai Kỳ đang trong phòng tắm, nghe những tiếng xoẹt sắc lạnh bên ngoài. Nàng dè chừng bước ra, khoác y phục lên. Sau bức màn che, một bóng người mảnh mai từ cửa bước tới. Giai Kỳ ngó ra nhìn, bắt gặp Châu Anh tay cầm roi mân mê. Châu Anh nhếch khoé miệng, từ từ lại gần: " Thái tử phi".

Giai Kỳ lui dần ra phía sau, nàng nhận ra Châu Anh: " Viên Đại tiểu thư, tại sao...".

Mắt nàng ta trở lên giận dữ, xông tới tát Giai Kỳ một bạt. Giai Kỳ má đỏ ửng, sợ hãi bỏ chạy ra ngoài. Nàng mới chạy ra ngoài sân, lính canh đứng thành vòng tròn. Càng kinh khủng hơn là, họ đang chĩa kiếm vào Giai Kỳ.

Châu Anh hài lòng bước ra, trông thấy bộ mặt bất ngờ của Giai Kỳ, nàng càng thích thú: " Ha, Thái tử phi tại sao lại hèn yếu như vậy. Một người như ngươi mà dám ngồi ở vị trí dành cho ta? ".

Giai Kỳ sốc đến khó thở, nàng chỉ tay: " Các ngươi? Các ngươi không phải là người của phủ biểu ca sao!".

" Ha ha ha! Biểu ca ngươi? Cái tên đần độn đi theo tên vương gia phế vật, làm sao khiến bề tôi phục được chứ."

Châu Anh cầm roi phe phẩy trước mặt của Giai Kỳ. Giai Kỳ nhìn những giọt máu chảy ra từ nó, khoé mắt nàng đỏ ửng. Lúc này nàng mới để ý những hạ nhân của nàng, họ đang nằm vạ vật trên tuyết. Mùi máu tanh nồng đến khó ngửi, giống như từng luồng khí hít vào đều mang theo máu thịt.

Nô tì thân cận của nàng cũng đang nằm gần đấy, y phục bị roi quất rách tơi tả. Giống như một con vật bị xé nát.

Giai Kỳ nước mắt rơi lã chã, hốc mắt nàng cay xè.

Châu Anh vung roi lên quất một nhát vào cánh tay của nàng. Giai Kỳ chịu roi này cánh tay đều nhức nhối. Châu Anh sức cũng không lớn nhưng nếu cứ thế này, nàng cũng không sống nổi. Binh lính trong hoàng cung đều đã phản rồi. Giai Kỳ cong môi: " Thật ra, người như ngươi mới không xứng. Máu lạnh, tàn nhẫn mà ôm mộng mẫu nghi thiên hạ. Nực cười ".

Châu Anh cười, tay nàng vung lên: " Những lời này của ngươi khiến ta nhớ về người muội muội thân yêu đấy. Hãy đến đó và nói chuyện cùng ả đi ".

" DỪNG TAY! ". Minh Khải dẫn theo một đội binh tới, bao vây kín phủ thái tử.

Châu Anh chậc một tiếng: " vậy mà đã muộn rồi ".

Tên sát thủ bên cạnh bất ngờ, hắn gằn giọng: " Thái tử không giúp ngươi? ".

Giọng nàng lạnh lẽo, mắt vô hồn nhìn vào cái roi trong tay: " Giúp? Hắn chỉ là một tên tham sống sợ chết. Bao lần ta gặp nguy hắn có dám bảo vệ không? Đến cả khi ta bị giam trong đại lao...ha ha."

Binh lính thấy tình hình trước mắt, rũ hết binh khí. Tất thảy quỳ rạp xuống xin tha. Tên sát thủ kia không phục, hắn muốn trốn đi liền bị Lịch Hà đá một cước. Mấy người khác cũng chạy tới khống chế hắn. Mặc dù hắn là cao thủ, nhưng một chọi trăm cũng không khả quan. Chỉ một lúc đã nằm gọn trong tay Minh Khải.

Lịch Hà nhìn thấy Châu Anh, không kìm chế được đến đạp ả một cước quỳ rạp.

Hội người Cảnh Bình bây giờ mới tới nơi. Chàng thấy cảnh Châu Anh bị đánh, mềm lòng chạy tới đỡ: " Ngươi chỉ là một nữ tì? Ai cho ngươi quyền xử tội ở đây ".

Lịch Hà rướn mày: " Ngươi thì có sao?".

Minh Khải thấy chuyện này cũng không biết can ngăn thế nào. Hộ Hàn mới chạy tới kéo tay Lịch Hà: " Về phủ ".

Bên phía Hoàng cung cũng đã nhận được tin. Bệ hạ cả kinh, ra lệnh không ai được tiết lộ chuyện này. Tránh lòng dân hoang mang.

Phủ Thái tử.

Trọng Luân nhìn mấy người trước mặt, bước tới gần tên sát thủ: " Hùng Kha?".

Hùng Kha ngẩng mặt, chỉ nhìn chứ không nói. Trọng Luân bất lực cười: " Không ngờ kẻ đó lại là ngươi ".

Giai Kỳ nhìn Cảnh Bình đỡ Châu Anh dậy, không khỏi chua xót cho bản thân. Nàng ôm tay đứng dậy, giọng nghẹn ngào: " Sau tất cả, ta vẫn không bằng một góc nào của nàng ta sao?".

Cảnh Bình không nói, thậm chí không để ý. Chàng quay người lại, nhìn vết máu trên miệng Châu Anh. Châu Anh vẻ mặt tủi nhục, cúi đầu rơi lệ.

Hùng Kha nhìn cảnh trước mắt, nhận ra điều gì đó: " Là ngươi bày trò?". Châu Anh quay sang nhìn hắn: " Không sai, ta làm tất cả là để quay lại với Cảnh Bình. Cho dù giờ ta đã không còn tư cách, nhưng chàng ấy vẫn sẽ yêu thương ta. Phải không? ". Nàng quay lại nhìn Cảnh Bình, không ngờ Cảnh Bình lại dành cho nàng ánh mắt thờ ơ: " Không ".

Châu Anh sắc mặt cứng đờ, tại sao mới nãy còn quan tâm, bây giờ chàng lại lạnh nhạt với ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.