Trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi đau, mọi vết thương và bạo lực của thế giới ngầm mà Trạch Dương đang phải đối mặt như bị xóa nhòa. Anh cảm nhận rõ rệt sự bình yên mà Tiệp Trân mang lại. Tiếng cười trong trẻo của cô bé như thuốc chữa lành, xoa dịu tâm hồn bị bào mòn bởi những trận đấu khốc liệt ngoài kia.
Tiệp Trân cười vang, rồi quay trở lại bàn học, tiếp tục với những con chữ mới. Hạo Huy, từ góc phòng, chỉ lặng lẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà. Anh không nói nhiều, nhưng trong lòng anh biết rõ, mối liên kết giữa Trạch Dương và Tiệp Trân đã trở thành sợi dây mạnh mẽ kéo Trạch Dương thoát khỏi vực sâu của sự thù hận và bạo lực.
"Chú Dương Dương ơi, mai thầy Trần có đến dạy con nữa không vậy ạ?" Tiệp Trân quay đầu hỏi, đôi mắt đầy mong đợi.
"Có chứ," Trạch Dương gật đầu, "Con sẽ được học mỗi ngày."
Tiệp Trân nhon miệng cười tươi, rồi nhanh chóng cúi xuống viết tiếp. Cô bé rất chăm chỉ, nhưng đồng thời cũng rất háo hức khi nghĩ đến việc được thầy Trần dạy dỗ. Đối với Tiệp Trân, học hành không phải là gánh nặng, mà là niềm vui mới mẻ, là cơ hội để khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia.
Ông Trần ngồi xuống cạnh Tiệp Trân, nhẹ nhàng chỉ dẫn cách viết đúng từng con chữ, đôi khi dừng lại để kể một vài câu chuyện thú vị về lịch sử hay thiên nhiên, khiến Tiệp Trân vô cùng thích thú. Cô bé không ngừng đặt câu hỏi, từ những điều nhỏ nhặt như tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3649304/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.