Sáng hôm sau, Tiệp Trân thức dậy như mọi ngày, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào khuôn mặt đáng yêu của cô bé. Cô bé bật dậy, háo hức nghĩ đến buổi học với thầy Trần, nhưng chợt nhận ra rằng không thấy
Trạch Dương đâu. Mọi khi, cậu sẽ ở đây, ngồi trên ghế bên cạnh hoặc bước vào phòng đánh thức cô bằng cái xoa đầu quen thuộc. Lòng cô bé chùng xuống, đôi mắt chớp chớp, cố kìm nén cảm xúc.
Tiệp Trân bước ra ngoài phòng ngủ, gặp bảo mẫu đang dọn dẹp:
"Dì ơi, chú Dương Dương của con đâu rồi?" cô bé ngơ ngác hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.
Bảo mẫu mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ đi công tác đột xuất rồi, cô chủ yêu à. Ông nói sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."
Nghe đến đây, Tiệp Trân im lặng, gật đầu rồi bước đi, lòng nặng trĩu. Cô bé hiểu rằng chú Trạch Dương rất bận rộn với công việc, nhưng lần nào cậu rời đi cũng khiến cô thấy trống trải vô cùng. Tiệp Trân trở về phòng, ngồi một mình trên chiếc giường lớn, ôm gối. Những giọt nước mắt rưng rưng trong đôi mắt, nhưng cô bé cố gắng không khóc. Cô không muốn làm phiền chú Trạch Dương, biết rằng chú cũng đã rất vất vả. Tuy nhiên, nỗi nhớ cứ chực trào ra trong lòng cô, làm cô cảm thấy tủi thân và cô đơn.
Ở một nơi khác, Trạch Dương cùng Lý Tinh và vài tên đàn em đang tiến hành một cuộc đàm phán quan trọng ở khu Tân Giới. Đêm hôm trước, anh đã âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3649305/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.