Căn biệt thự rộng lớn nằm trên một ngọn đồi biệt lập, giữa lòng thành phố Hồng Kông tấp nập. Mặt trời sáng lạn chiếu qua những ô cửa kính lớn, rọi sáng không gian nội thất xa hoa, và trong không gian yên tĩnh ấy, tiếng cười trong trẻo của cô bé Tiệp Trân vang lên như tiếng chuông reo vui.
Hôm nay là một ngày đặc biệt - ngày mà Tiệp Trân chính thức bắt đầu đi học. Dù không phải đến trường như bao đứa trẻ khác, nhưng việc có một gia sư giỏi nhất Hồng Kông đến tận nhà dạy học vẫn khiến cô bé phấn khởi vô cùng. Ở tuổi 6, với đôi mắt tròn xoe, sáng ngời và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Tiệp Trân đã trở thành niêm an ủi lớn nhất trong cuộc sống đầy bạo lực và hiểm nguy của Trạch Dương.
Trong phòng khách, Trạch Dương ngồi trên ghế sofa, quan sát Tiệp Trân đang nhảy nhót quanh phòng. Cô bé mặc chiếc váy trắng xinh xắn, chân đi đôi giày nhỏ, lấp lánh ánh bạc, khiến cô trông giống như một thiên thần nhỏ. Trái tim anh thắt lại khi nhớ lại những ngày còn ằm bồng cô bé trên tay, từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể bảo vệ cô khỏi thế giới tàn nhẫn ngoài kia. Vậy mà giờ đây, cô bé đã lớn, đã sẵn sàng bước vào thế giới tri thức, dù chỉ là qua sự hướng dẫn của gia sư tại nhà.
"Chú ơi! Hôm nay con được học những gì vậy chú?" Tiệp Trân hỏi, đôi mắt lấp lánh sự hào hứng.
Trạch Dương cười nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương nhìn xuống cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3649303/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.