Trời đã khuya, bóng đêm bao trùm lên không gian tĩnh mịch của căn biệt thự. Ánh đèn mờ hắt ra từ phòng khách, rọi nhẹ lên những vết thương chưa lành trên người Trạch Dương. Hạo Huy vừa rời đi, nhưng những lời nói của hắn vẫn như một vệt âm vang, lẩn khuất trong tâm trí anh.
"Cả thế giới ngầm này sẽ thuộc về cậu, Trạch Dương..."
Trạch Dương lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ phiền phức đó. Anh đã quá quen với những lời khen ngợi trộn lẫn sự toan tính của Hạo Huy, nhưng giờ đây, anh có những thứ khác cần lo hơn.
Dù cơ thể đau nhức rã rời, Trạch Dương vẫn cố gắng đứng dậy, từng bước chậm rãi đi ra khỏi phòng. Anh hướng về phía gian phòng của Tiệp Trân - đứa cháu gái bé nhỏ mà anh hết mực yêu thương. Cánh cửa phòng khẽ mở, bên trong là cảnh tượng yên bình của cô bé nằm ngủ ngoan trong chiếc nôi trắng, khuôn mặt thiên thần đang chìm vào giấc mộng. Cô cháu gái ngây thơ này chính là tất cả đối với Trạch Dương, là lý do duy nhất mà anh còn níu giữ chút nhân tính trong con người tàn nhẫn của mình.
Anh bước lại gần chiếc nôi, đôi mắt đăm chiêu, nhìn chăm chú vào cô bé. "Anh chị à, nếu hai người còn sống, chắc chăn Tiệp Trân sẽ có một cuộc sống khác, bình yên và không lo nghĩ..." Anh thì thầm với chính mình, như đang trò chuyện với anh chị quá cố. Những ký ức về ngày anh mất họ - cái ngày mà bọn tàn ác đã cướp đi sinh mạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3649302/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.