Đông sương phòng vốn có sẵn gia cụ, không lâu sau đã thu thập thỏa đáng.
Hỉ Mi thở hồng hộc ôm đệm chăn tới: “Cô nương nhìn xem cái này thích hợp không? Tuy rằng hơi cũ, nhưng nô tỳ vừa phơi qua, vừa sạch lại êm, rất dễ ngửi.”
“Rất tốt.” Điền Ấu Vi ghét bỏ A Đấu chân tay vụng về, liền đứng dậy giúp Hỉ Mi trải giường chiếu.
Tay áo trong tay bị trượt đi, Thiệu Cảnh có chút mất mát, rầu rầu ghé vào mép bàn nhìn Điền Ấu Vi trải giường chiếu.
Điền Ấu Vi treo túi hương đuổi muỗi, nhìn quanh bốn phía, khá ư vừa lòng: “A Cảnh ngươi nhìn xem, thích không?”
Thiệu Cảnh không lên tiếng, nàng lại hỏi một câu, vẫn không ai trả lời.
Quay đầu lại xem, chỉ thấy Thiệu Cảnh ghé vào lên bàn ngủ rồi.
“Ây da, sao lại ngủ rồi, sắp tới giờ cơm, để nô tỳ đánh thức hắn!” Hỉ Mi múa may chổi lông gà, muốn tiến lên đẩy đẩy Thiệu Cảnh.
“Đừng kêu, để hắn ngủ, ban đêm hâm nóng chén cháo ấm để trên bếp cho hắn là được rồi.” Điền Ấu Vi lặng lẽ sờ khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ một phen, nhìn chằm chằm A Đấu bế Thiệu Cảnh lên giường.
A Đấu mới vừa ôm Thiệu Cảnh lên, hắn liền tỉnh, nửa mơ nửa tỉnh, hoang mang rối loạn, uốn éo thân mình không chịu ngủ.
Điền Ấu Vi ghé lại lần nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Thiệu Cảnh hé nửa mắt ngơ ngác nhìn nàng một cái rồi xoay người, chỉ chốc lát sau đã đánh tiếng khò khè.
Hỉ Mi cùng A Đấu tấm tắc bảo lạ: “A cảnh rất nghe lời cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-canh-xuan/353727/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.