Điền Bỉnh nói: “Ta kiểm hơn hai mươi cái, tìm được hai cái không đủ tiêu chuẩn, còn có ba bốn cái không có dấu lưu niệm.”
Bình thường mà nói thương hộ đều khắc con dấu lưu niệm của dòng họ mình lên món hàng, như vậy chẳng những làm cho thanh danh của món hàng truyền xa đồng thời có ý tứ chịu trách nhiệm nếu có hư hỏng gì.
Tạ thị trường kỳ cung ứng độc nhất Lò định hình cho Xưởng Chế Gốm Điền gia, có dấu lưu niệm hay không không quan trọng, nhưng không cho kiểm tra còn trộn lẫn thứ phẩm vào, lại sinh sự lôi hàng đi, toàn bộ sự tình cộng lại rất không bình thường.
Con đê ngàn dặm sụp do tổ kiến, Điền gia sau này mất đi tư cách Cống Sứ, A Cha và Tạ Cữu cữu trở mặt, cũng không phải ngẫu nhiên.
May mắn hiện tại nàng đã sống lại. Điền Ấu Vi trấn an Điền Bỉnh: “Nhị ca làm rất đúng! Lần sau kiểm hàng nhớ kêu ta, ta tới đối phó bọn họ!”
Điền Bỉnh thấy bộ dáng xoa tay hầm hè của nàng, không khỏi cười, chỉ mũi nàng quát nhẹ: “Nha đầu thì biết cái gì, ngươi cãi lại hắn không? Ngoan ngoãn ở nhà đọc sách viết chữ thêu hoa chơi đùa là được, chờ ta gom đủ tiền, ăn tết mua cho ngươi bộ đồ mới.”
Cha anh đều tốt, Thiệu Cảnh cũng tốt, đều đối tốt với nàng, mưa gió đều chìa vai hứng lấy, chỉ để cho nàng ở nhà bình yên hưởng phúc.
Điền Ấu Vi cũng không tranh luận, chuyện nên làm nàng nhất định làm: “A Cha biết chuyện này sao?”
“Biết, người đã sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-canh-xuan/353726/chuong-6.html