Điền Ấu Vi từ bậc thang nhảy xuống, nhảy lên trước: “Nhị ca!”
Điền Bỉnh vội kêu lên: “Chậm một chút, nha đầu ẩu tả này!”
Lời còn chưa dứt, Điền Ấu Vi đã vọt đến bên người.
Nàng nắm chặt tay áo Điền Bỉnh, thân mật nói: “Sao giờ huynh mới về!”
Điền Bỉnh nói: “Ta ngày xưa về nhà còn trễ hơn nữa, cũng đâu thấy ngươi thúc giục, sao nay đột nhiên nóng nảy thế?”
Trong nhà chỉ có một người con trai là hắn, trừ phi đọc sách ở ngoài ra còn phải đi theo Điền phụ xử lý chuyện ở Xưởng chế gốm, hằng ngày tất bật đủ thứ chuyện.
Mọi người liền cười nói: “Chắc là lại muốn vòi Nhị ca mua đồ ăn vặt cho.”
Điền Ấu Vi không để ý tới bọn họ, bắt lấy tay Điền Bỉnh kéo về trước: “Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Điền Bỉnh cáo biệt đồng bọn, đi theo Điền Ấu Vi về phía trước “Làm sao?”
Trên người hắn có mùi mồ hôi cùng mùi hương riêng biệt nhàn nhạt khiến nàng xúc động đỏ vành mắt, gắt gao ôm cánh tay Điền Bỉnh, chua xót cực kỳ.
Điền Bỉnh cười cúi người, nâng gương mặt trắng nõn của Điền Ấu Vi lên nhẹ nhàng nói: “Ngươi đây là làm sao? Ai khi dễ ngươi? Nói Nhị ca nghe, Nhị ca thay ngươi xả giận!”
Thiếu niên lang mười ba mười bốn, chưa hết tính trẻ con, bên môi mọc một vầng lông tơ nhàn nhạt, ánh mắt trong trẻo ấm thiện, tươi cười thân thiết, là Nhị ca dễ thân đáng yêu nhất trong ấn tượng của Điền Ấu Vi.
Đại ca chết sớm, nàng nhớ không rõ lắm.
Nhị ca và nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-canh-xuan/353725/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.