Chương trước
Chương sau
Điền Ấu Vi từ bậc thang nhảy xuống, nhảy lên trước: “Nhị ca!”
Điền Bỉnh vội kêu lên: “Chậm một chút, nha đầu ẩu tả này!”
Lời còn chưa dứt, Điền Ấu Vi đã vọt đến bên người.
Nàng nắm chặt tay áo Điền Bỉnh, thân mật nói: “Sao giờ huynh mới về!”
Điền Bỉnh nói: “Ta ngày xưa về nhà còn trễ hơn nữa, cũng đâu thấy ngươi thúc giục, sao nay đột nhiên nóng nảy thế?”
Trong nhà chỉ có một người con trai là hắn, trừ phi đọc sách ở ngoài ra còn phải đi theo Điền phụ xử lý chuyện ở Xưởng chế gốm, hằng ngày tất bật đủ thứ chuyện.
Mọi người liền cười nói: “Chắc là lại muốn vòi Nhị ca mua đồ ăn vặt cho.”
Điền Ấu Vi không để ý tới bọn họ, bắt lấy tay Điền Bỉnh kéo về trước: “Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Điền Bỉnh cáo biệt đồng bọn, đi theo Điền Ấu Vi về phía trước “Làm sao?”
Trên người hắn có mùi mồ hôi cùng mùi hương riêng biệt nhàn nhạt khiến nàng xúc động đỏ vành mắt, gắt gao ôm cánh tay Điền Bỉnh, chua xót cực kỳ.
Điền Bỉnh cười cúi người, nâng gương mặt trắng nõn của Điền Ấu Vi lên nhẹ nhàng nói: “Ngươi đây là làm sao? Ai khi dễ ngươi? Nói Nhị ca nghe, Nhị ca thay ngươi xả giận!”
Thiếu niên lang mười ba mười bốn, chưa hết tính trẻ con, bên môi mọc một vầng lông tơ nhàn nhạt, ánh mắt trong trẻo ấm thiện, tươi cười thân thiết, là Nhị ca dễ thân đáng yêu nhất trong ấn tượng của Điền Ấu Vi.
Đại ca chết sớm, nàng nhớ không rõ lắm.
Nhị ca và nàng gần tuổi, từ khi nàng bắt đầu có ký ức thì thường xuyên mang theo nàng chơi, cái gì tốt đều để dành cho nàng trước, thẳng đến khi sự việc ngoài ý muốn phát sinh, hắn còn đang khắc bản Miêu hồng cho nàng.
Điền Ấu Vi có rất nhiều lời muốn nói cùng anh trai, phút cuối cùng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nói: “A Cảnh mới tới nhà ta……”
Điền Bỉnh gật đầu: “Ta biết, không phải đại sự gì, thêm một người thêm một đôi đũa, ngươi đừng nghe người ta đồn đại.”
Điền Ấu Vi vốn muốn khơi chuyện để nói, không nghĩ tới Điền Bỉnh nói một câu như vậy, không khỏi trợn tròn đôi mắt: “Ai nói gì?”
Điền Bỉnh mặt đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói: “Không có gì.”
Trong lòng Điền Ấu Vi sinh nghi, nàng chỉ biết sau khi Thiệu Cảnh trở thành Dưỡng Phu bị đồn đại rất nhiều, xem bộ dáng này, chẳng lẽ hiện tại có ai đồn đãi gì sao?
“Huynh gạt ta, nói cho ta, nói cho ta……” Nàng lay lay tay áo Điền Bỉnh, bộ dạng nhất định phải biết.
“Ngươi biết tính tình trong thôn mà, thân thích nhà ai nhiều chuyện, qua lại cũng kiếm chuyện để nhàn thoại, ngươi đừng để tâm.” Điền Bỉnh cười cười chuyển đề tài: “A Cha mua cho ngươi cái gì?”
Nhị ca nhà mình tuổi không lớn lắm lại rất trầm ổn, tính khá căng, hắn không muốn nói nhất định sẽ không nói, sau này nghĩ cách là được.
“Mua đường và quạt Phù Tang!” Điền Ấu Vi làm bộ đã quên chuyện này, nhét viên đường vào trong miệng Điền Bỉnh, cong mặt mày chờ khích lệ: “Ăn ngon không?”
Điền gia huynh muội đều thích ngọt, chỉ là Điền Bỉnh tuổi lớn, sợ người khác chê cười, ngượng ngùng mua đường, Điền phụ càng sẽ không chủ động mua cho hắn.
Hắn híp mắt ngậm lấy viên đường ngọt ngào, thoải mái mà than thở: “Vẫn là có muội muội mới tốt. Đem quạt Phù Tang cho ta xem.”
Điền Ấu Vi từ trong lòng ngực lấy ra thanh Phù Tang, tựa như hiến vật quý mà đưa qua: “Đẹp không?”
“Thật là đẹp mắt.” Điền Bỉnh trong mắt lộ ra vài phần hâm mộ, yêu thích không buông tay.
Hắn cũng thích, nhưng cây quạt này quả thực quý, muội muội còn nhỏ, lại là nữ hài tử, cần nuông chiều, hắn đã trưởng thành, lại là nam tử hán, không nên không hiểu chuyện.
Điền Ấu Vi chớp chớp mắt: “Trước cho huynh ngắm cảnh nè.”
Nàng khi đó không hiểu chuyện, Điền Bỉnh nói chơi muốn mượn nhìn xem đều luyến tiếc.
Nàng chỉ nhớ rõ Điền Bỉnh là ca ca, đã trưởng thành, lại đã quên hắn kỳ thật cũng chỉ là thiếu niên lang đương thành niên, cũng còn ham chơi tò mò, thích thứ tốt.
Điền Bỉnh ánh mắt sáng lên: “Thật sự? Quỷ hẹp hòi không phải giỡn chơi đó chứ?”
Điền Ấu Vi chỉ chỉ vào chóp mũi mình: “Quỷ hẹp hòi? Nhị ca là đang nói ta sao?”
“Dĩ nhiên không phải, tiểu muội nhà ta là hào phóng nhất.” Điền Bỉnh cười đem cây quạt trả lại cho nàng: “Nhị ca trưởng thành, đây là để con nít chơi.”
"Mới không phải, ta nghe những văn nhân mặc khách đều mua ngắm cảnh, Nhị ca đọc sách chăm chỉ, cũng nên thư thả.”
Điền Ấu Vi dứt khoát nhét vào ngực Điền Bỉnh: “Huynh không nghe lời ta tức lên bây giờ.”
Điền Bỉnh cho rằng nàng tính con nít, nghĩ gì nói nấy, nhưng nghĩ đây là muội muội đau lòng mình, liền vô cùng cao hứng thu quạt lại: “Ta nhất định bảo quản thật tốt.”
“Ta còn không yên tâm huynh sao!” Điền Ấu Vi vẫy vẫy tay, lôi kéo hắn hướng vào nhà trong, nói chuyện phiếm: “Nhị ca mới từ Xưởng Chế Sứ trở về?”
Điền Bỉnh nói: “Xưởng mới thu một lô Lò định hình gốm, ta ở một bên trông coi kiểm hàng, náo loạn làm mất hứng.”
Muốn chế xuất một món gốm sứ tinh mỹ, phải đem Phôi sứ đặt trong Lò định hình, Lò định hình tốt hay xấu cực kì quan trọng, nếu không đồ sứ liền sẽ rã rời bỏng beo.
Điền Ấu Vi có chút kinh ngạc: “Nhà ta không phải dùng Lò định hình nhà Tạ Cữu cữu sao? Như thế nào mà mất hứng?”
Tạ cữu cữu - Tạ Hoàng chính là tộc huynh nhà mẹ đẻ Tạ thị, cũng là nơi chi giao hảo hữu với Điền Phụ, mọi người hay xưng hô Tạ Đại lão gia.
Điền gia tự có Xưởng chế gốm, tự làm ra Phôi sứ, nhưng không sản xuất Lò định hình.
Tạ gia thời trẻ cũng làm đồ sứ, sau lại kinh doanh bất thiện, liền đổi nghề làm Hộp định hình.
Hai nhà người chẳng những là thế giao, cũng là đồng bạn hợp tác làm ăn lâu dài.
Điền gia trúng cử Cống sứ về sau, Điền phụ cực lực hướng triều đình đề cử Lò định hình của Tạ gia.
Thành công trúng cử Cống Sứ sau tám Xưởng Chế Sứ nhất trí ưu tiên chuyên dùng dụng cụ Lò định hình Tạ gia, cho nên Tạ gia trở thành nơi sản xuất Lò định hình lớn nhất Việt Châu.
Trong ấn tượng của Điền Ấu Vi, Điền phụ và Tạ Đại lão gia sau này do ý tưởng bất đồng mà tách ra làm riêng, nhưng lúc này vẫn đang rất tốt, chất lượng hàng hóa của Tạ gia đã qua kiểm định, có mâu thuẫn gì hay sao.
Điền Bỉnh nói: “ Bên trên một lô đồ sứ cháy hỏng rất nhiều, suýt nữa không hoàn thành nhiệm vụ nội tư phân công, hại A Cha bị ăn mắng. Quản sự Tạ gia trách Trương Sư phó không cầm chừng độ lửa mới ra nông nỗi, ta cảm thấy có liên quan đến Lò định hình, nhưng không có chứng cứ nên phải nhìn chằm chằm trước.”
Điền Ấu Vi ngạc nhiên nói: “Bởi vì huynh theo sát kiểm hàng, bọn họ liền bực bội sao?”
“Ừ, ta mới kiểm nữa xe hàng, người Tạ gia liền nhăn mặt cho ta xem, bóng gió nói ta cố làm ra vẻ khắc nghiệt không biết làm việc. Còn thở phì phì đem lô Lò định hình kia kéo về, nói không muốn giao tiếp tục giao thiệp với ta!”
Nói đến đây, Điền Bỉnh tức giận đến mặt đỏ rần: “Mua mua bán bán, kiểm tra là chuyện bình thường, nhà hắn cao hơn nhà ta một bậc là không thể kiểm hàng sao! Không bán thì không bán, nhiều nhà sản xuất Lò định hình như vậy cũng đâu phải chỉ mình nhà hắn bán! Lúc A Cha còn đề cử nhà hắn! Thật quá đáng!”
Không cho kiểm hàng, khi dễ tiểu bối, mượn cơ hội sinh sự, lôi hàng đi không cung cấp nữa, Tạ gia phách lối vậy sao?
Xem ra ngày trước mình chỉ lo hưởng phúc, nhiều chuyện không hay biết gì.
Điền Ấu Vi trầm ngâm một lát, hỏi: “Nhị ca kiểm nữa xe hàng kia, có tra ra gì không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.