Liên quan đến chuyện ăn mặc, Thiệu Cảnh và Điền Ấu Vi cũng không có yêu cầu đặc biệt, không cảm thấy Tạ thị an bài có gì không thỏa đáng.
Bởi vì thế đạo này khá khẩm bao nhiêu đâu.
Vốn dĩ Điền gia an cư lạc nghiệp ở Việt Châu, tổ truyền tay nghề, từng Cống sứ cho tiền triều, truyền tới hiện giờ, tuy rằng buôn bán nhỏ nhưng Điền phụ chăm chỉ chịu khó vẫn tích góp được một ít.
Nhưng chiến tranh đã huỷ hoại tất cả.
Nhị đế bị bắt, hoàng thất cây ngã ngựa đổ, nước Lỗ cường đại đánh vào phía nam, lại cướp bóc hoành hành, dân chúng Việt Châu lầm thang mười phần hết chín, Điền phụ không thể không đưa một người ra giúp sức cho quốc gia.
Hì hục đánh mấy năm,huynh trưởng Điền Ấu Vi thành niên rồi chết trận, Điền phụ bị đả kích nặng nề, gia sản cũng tiêu hao gần hết.
Còn lại một chút tài sản, một bên trang chăm sóc cuộc sống tuổi già cho tộc nhân đơn thân, lại phải duy trì Xưởng chế biến gốm hoạt động, lúc nào cũng giật gấu bá vai.
Tuy về sau có tư cách Cống sứ, Điền phụ cũng được xem là sĩ lang quan cữu phẩm, nhưng cũng chỉ cố gắng sống qua ngày, chẳng dành dụm được bao nhiêu.
Tạ thị thân là chủ mẫu, cần kiệm quản gia là chuyện đương nhiên.
Điền Ấu Vi tích cực hưởng ứng: “Khá tốt, chỉ là giày hôm khác làm cũng được ạ.”
“Được.” Tạ thị lên tiếng, trầm mặc ra ngoài, Cao bà tử phân phó Thiệu Cảnh: “Theo ta.”
Thiệu Cảnh mắt trông mong mà nhìn Điền Ấu Vi, hy vọng Điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-canh-xuan/353724/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.