Rượu quá ba tuần, hai người chè chén hăng say, Tạ Đại lão gia và Điền Phụ lại đem thế cục trước mắt của Xưởng Chế Sứ ra nói.
Điền Ấu Vi muốn biết nhiều hơn chút tin tức, nề hà tuổi còn nhỏ, hai mí mặt nặng nề chịu không nổi, mới ngáp vài cái đã muốn ngủ.
Tạ thị thấy thế, liền tiến lên dắt tay nàng: "Vi nương mệt mỏi rồi sao, ta kêu Cao Bà bà đưa ngươi về."
Điền Ấu Vi đang muốn nói được, liền thấy Điền Bỉnh ngồi một bên rầu rĩ không vui, dáng vẻ giống như là nhịn không được muốn nói gì đó, tức khắc giật mình tỉnh tảo lại: "Ta chưa muốn ngủ."
Thấy nhóm người Tạ thị vẫn cứ muốn kéo nàng, liền dựa bên người Điền phụ, ôm chặt cánh tay Điền phụ làm nũng: "Ta còn muốn ngồi lại chốc lát."
Điền phụ liền sờ sờ đầu, rót cho nàng non nửa chén rượu.
Điền Ấu Vi nóng lòng muốn thử, Tạ thị dỗi nói: " Mình chàng làm tửu quỷ là được, chớ chọc khuê nữ!"
Điền phụ "Ha ha" cười to, thu hồi chén rượu lại.
Điền Ấu Vi liếm liếm môi, hơi có chút tiếc nuối.
Hai đời này của nàng, khi tân hôn có uống một chén rượu, sau đó say mèm, say đến không biết gì, nghe quậy ra không ít trò cười.
Từ đó về sau, Thiệu Cảnh không cho nàng uống rượu nữa, mỗi lần mọi người chè chén, nàng chỉ có thể một bên nhìn thôi.
Mắt thấy Điền Bỉnh bưng chén rượu đứng dậy: "Cữu, Chất kính người."
**Chất: Xưng hô ở vai vế là cháu.
Tạ Đại lão gia uống say chuếnh choáng, con mắt nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-canh-xuan/353728/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.