Chương trước
Chương sau
Rượu quá ba tuần, hai người chè chén hăng say, Tạ Đại lão gia và Điền Phụ lại đem thế cục trước mắt của Xưởng Chế Sứ ra nói.
Điền Ấu Vi muốn biết nhiều hơn chút tin tức, nề hà tuổi còn nhỏ, hai mí mặt nặng nề chịu không nổi, mới ngáp vài cái đã muốn ngủ.
Tạ thị thấy thế, liền tiến lên dắt tay nàng: "Vi nương mệt mỏi rồi sao, ta kêu Cao Bà bà đưa ngươi về."
Điền Ấu Vi đang muốn nói được, liền thấy Điền Bỉnh ngồi một bên rầu rĩ không vui, dáng vẻ giống như là nhịn không được muốn nói gì đó, tức khắc giật mình tỉnh tảo lại: "Ta chưa muốn ngủ."
Thấy nhóm người Tạ thị vẫn cứ muốn kéo nàng, liền dựa bên người Điền phụ, ôm chặt cánh tay Điền phụ làm nũng: "Ta còn muốn ngồi lại chốc lát."
Điền phụ liền sờ sờ đầu, rót cho nàng non nửa chén rượu.
Điền Ấu Vi nóng lòng muốn thử, Tạ thị dỗi nói: " Mình chàng làm tửu quỷ là được, chớ chọc khuê nữ!"
Điền phụ "Ha ha" cười to, thu hồi chén rượu lại.

Điền Ấu Vi liếm liếm môi, hơi có chút tiếc nuối.
Hai đời này của nàng, khi tân hôn có uống một chén rượu, sau đó say mèm, say đến không biết gì, nghe quậy ra không ít trò cười.
Từ đó về sau, Thiệu Cảnh không cho nàng uống rượu nữa, mỗi lần mọi người chè chén, nàng chỉ có thể một bên nhìn thôi.
Mắt thấy Điền Bỉnh bưng chén rượu đứng dậy: "Cữu, Chất kính người."
**Chất: Xưng hô ở vai vế là cháu.
Tạ Đại lão gia uống say chuếnh choáng, con mắt nhập nhèm, nhất cử nhất động nhìn cái ly, lười biếng nói: "Ngồi xuống rồi nói."
Điền Bỉnh không ngồi, một ngụm uống sạch sẽ rượu trong ly, thực nghiêm túc nói: "Tạ Cữu, Chất có một chuyện không rõ, muốn xin thỉnh giáo người."
Tạ đại lão gia gật gật đầu: "Ừ, nói đi!"
"Nay Chất nhìn thấy có người đưa tới Xưởng rất nhiều món hàng không có dấu lưu niệm, không biết chuyện thế nào?"
Điền Bỉnh tuổi nhỏ, thiếu kiên nhẫn.
Trước thì Tạ Đại lão gia tới cửa nhận lỗi, lời nói khẩn thiết, hắn có chút hơi ngượng ngùng. Nhưng sau lại ở một bên nghe người lớn nói chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, giống như cha nhà mình bị nắm mũi dắt đi, liền muốn tìm hiểu rõ ràng minh bạch.
Tạ Đại lão gia men say tức khắc tan đi, trong mắt lộ ra ánh sáng như kim mang theo vài phần châm chọc, yên lặng nhìn Điền Bỉnh một cái, lập tức cười: "Có chuyện này sao? Sao Cữu không biết? Sợ là ngươi nhìn lầm rồi?"
Điền Bỉnh nóng nảy: "Đương nhiên là có, chính ta tận mắt thấy! Xế chiều khi kiểm hàng ta đã bắt gặp!"
Tạ Đại lão gia ôn hòa vỗ vỗ vai hắn: "Đừng nóng vội, có chuyện gì Cữu Chất ta từ từ nói, Cữu không phải không tin ngươi, mà là không biết có việc này. Ngươi xem như vậy được không, ngày mai ta điều tra xong, sẽ có câu trả lời thỏa đáng."
Là một trưởng bối, lấy tư thái dạng này bàn bạc với tiểu bối, thái độ không thể không thành khẩn hơn, nếu Điền Bỉnh lại không buông tha, đó là không biết điều.
Tạ thị vội hoà giải: "Chắc là quá nhiều việc, kỳ hạn quá gấp hay sao đó mới quên ấn con dấu?"
Điền phụ cũng nói: "Dù sao Xưởng gốm nhà ta chuyên dùng Lò định hình của Tạ thị, có dấu lưu niệm hay không không quan trọng, dẫn muội muội ngươi lui xuống đi, chuyện này ta sẽ xử lý."
Điền Bỉnh vừa nghẹn vừa cố kìm chế muốn nói mấy câu nữa, một bàn tay mềm mại kéo tay hắn, nhẹ nhàng lung lay.
"Nhị ca, ta buồn ngủ rồi!" Điền Ấu Vi đánh một cái thật to, con mắt nhìn Tạ Đại lão gia.
Tạ Đại lão gia thản nhiên tự nhiên, cùng Điền phụ đàm tiếu chuyện vặt vãnh, phảng phất căn bản không thèm để ý tới chuyện vừa rồi.
Nhưng bản chất vụ này bất bình thường.
Là một người trong nghề, người làm ăn, giao thiệp với bạn tốt kiêm thân thích, bị người ta nghi ngờ mà không có phản ứng hay thanh minh, không phải rộng lượng, mà là bất thường đây.
Điền Bỉnh thở phì phì dắt tay Điền Ấu Vi đi ra ngoài, dọc đường đi cũng không nói câu nào.
Điền Ấu Vi cũng không quấy rầy hắn, chậm rì rì đi trước sân viện nhà mình mới nói: "Nhị ca, huynh trừ chuyện hôm nay, còn phát hiện gì nữa?"
Bằng không với tính tình ôn hòa của hắn, không đến mức tức giận như vậy.
Điền Bỉnh do dự không muốn nói.
Điền Ấu Vi biết hắn là lo mình nhỏ tuổi, không quản được miệng, không hiểu chuyện sẽ nói lung tung, liền nói: "Ta sẽ không nói lung tung, ta nghĩ giống huynh, Tạ Cữu quá khôn khéo, A Cha quá hàm hậu."
Điền Bỉnh lúc này mới nói: "Ta nghe nói kỳ hạn cho các lô Sứ đem cống phẩm khá gấp rút, Tạ gia cung cấp không kịp, lại luyến tiếc đem chuyện làm ăn phân cho nhà khác, liền lặng lẽ mua Lò định hình ở bên ngoài nói đây là nhà hắn làm."
Điền Ấu Vi bị hù nhảy dựng: "Thật hả?"
Đây là chưa nói tới uy tín, lấy hàng kém thay hàng tốt, chẳng những muốn đập bảng hiệu, sẽ mất đi tư cách Cống Sứ!
Nghĩ tới kết quả tăm tối nhất mà xem, không in dấu lưu niệm, vạn nhất có hư hao truy cứu xuống dưới, còn có thể đẩy lên người Điền phụ -- thí dụ Điền gia vì tiết kiệm phí tổn, lặng lẽ mua Lò định hình bên ngoài, lúc đó mới to chuyện.
Điền Bỉnh buồn bực nói: "Ta chính là nghe người ta đồn như vậy, không có chứng cứ, không dám nói bậy bạ."
Lô hàng ban ngày đã bị Tạ gia lôi đi, nhân chứng vật chứng đều không có, đích xác không thể đối chiếu.
Điền Ấu Vi nói: "Sáng mai lại nói với A Cha lần nữa, giữa người lớn với nhau khi nói chuyện nhiều khi không tiện nói thẳng, chỉ bằng mấy câu trên bàn nhậu tối nay chắc gì A Cha đã tin, hắn cũng đâu ngốc đến vậy?"
Điền Bỉnh nhìn mặt nàng mủm mỉm hồng hồng, đôi mắt như hai trái nho đen, rõ ràng là đứa nít lại ăn nói giống như bà cụ non vậy, nói chuyện đâu ra đấy, không khỏi cười: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao ta cảm thấy ngươi khang khác nhỉ?"
Điền Ấu Vi cười: "Không nói cho huynh!"
Nàng tiến đến bên tai Điền Bỉnh nói nhỏ: "Không biết vì sao khi Thiệu Cảnh đến nhà ta ở nhờ, nghe hắn kể cảnh ngộ bi thảm, đột nhiên thông suốt"
Điền Bỉnh làm bộ muốn đập nàng một cái: "Nha đầu tinh quái lắm trò! Ta tin ngươi mới có quỷ á! Hơn phân nửa là nghe ngóng được đâu đó rồi về giả bộ làm người lớn nè!"
Điền Ấu Vi cũng không giải thích, cười tạm biệt với hắn: "Nhị ca đi thong thả."
Đánh một giấc đến hừng đông, Điền Ấu Vi bừng tỉnh dậy đã thấy ánh sáng tràn ngập khắp phòng, vội vàng lồm cồm ngồi dậy hô: "Hỉ Mi! Hỉ Mi!"
Hỉ Mi không biết đi đâu, không thấy trả lời nàng, mà ngược lại bên cửa truyền đến âm thanh "Rột rột", tựa như con mèo nhỏ nào đang cào cửa.
Điền Ấu Vi kéo cửa ra, đối diện là một gương mặt cười xán lạn.
"A Tỷ!" Thiệu Cảnh xách hộp đồ ăn, quy quy củ củ đứng trước mặt nàng, hai con mắt cong cong thành vầng trăng non, lúm đồng tiền trên mối rất thảo hỉ.
Điền Ấu Vi sửng sốt: "Sao ngươi ở đây?"
"Ngươi thức dậy đã muộn, ta đưa đồ ăn cho ngươi" Thiệu Cảnh quen thuộc tự vào phòng, buông hộp đồ ăn, xoay người ra bên ngoài thở hổn hà hổn hển bưng chậu nước vào.
Hắn nhỏ con chân ngắn, lại gầy, áo cũ vừa người chứ không rộng, bê một chậu nước bằng nữa người như vậy, nhìn mà sợ hắn bê không nổi.
"Ngươi buông! Để ta!" Điền Ấu Vi ba bước gộp hai, tiến lên ấn Thiệu Cảnh xuống, tiếp nhận ấm nước hơi nhíu mày, không ngừng đánh giá Thiệu Cảnh.
Nàng cảm thấy kỳ quái, hồi đó Thiệu Cảnh cũng có đưa nước và cơm sáng cho nàng nhưng đó là lúc bọn họ đã thân thiết rồi.
Lần này, tại sao Thiệu Cảnh lại tiến nhanh hơn một bước nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.