<Những lúc vây khốn như thế này thì tốt nhất là không nên phản kháng>
Edit: Khiija
Trong phòng ấm áp, áo khoác của cô treo trên giá sát cạnh áo anh, gần như thế chắc sẽ sinh ra tĩnh điện nhỉ, Vưu Cẩn Vi nghĩ.
"Nghĩ gì vậy?"-gón tay lành lạnh của Lục Gia Ngọc nắm cổ tay cô, anh kéo cô vào nhà trong, như thấy được tâm tư của cô, anh bước chậm lại.
Vưu Cẩn Vi đang thất thần, nghe anh hỏi vậy cô theo bản năng đáp: "Nghĩ vừa nãy có phải anh muốn hôn em hay không?"
Nói xong cô mới giật mình vì lỡ lời. Hai vành tai dần đỏ lên, cổ tay bị anh nắm như bỏng rát, cô thầm nghĩ chắc mặt mình cũng đang đỏ thấu rồi.
Lục Gia Ngọc bật cười, Nét cười trên mặt không hề giảm, anh lập tức kéo người lên giường.
Giường hôm qua hai người ngủ còn chưa dọn, chăn gối vẫn còn loạn như ban sáng. Trên giường để chiếc chăn mỏng nhưng Vưu Cẩn Vi sợ lạnh nên Lục Gia Ngọc đành tìm một chiếc chăn lông ngỗng dày hơn từ trong tủ ra, mấy hôm trước Lưu Dật vừa mang hết chăn màn ra phơi nên những chiếc chăn dù mới vẫn thơm mùi nắng.
Việc vặt khắp tứ hợp viện này đều là anh ta dốc công, nhọc lòng vun vén.
Vưu Cẩn Vi ngồi ở mép giường, dưới tay dùng sức nắm chiếc chăn mềm, đầu ngón tay bóp vỏ chăn bằng lụa căng như khinh khí cầu đến trắng bệch.
Lục Gia Ngọc chỉ cười nhìn cô, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm, biểu cảm hiếm khi ôn nhu như lúc này, nhưng nói chuyện vẫn ngả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cam-hoa-chanh/998489/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.