Edit: Khiija (*Nhớ đọc thông báo ở cuối chương nhé!)
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu xuân ở Lạc Kinh vậy mà lại có tuyết rơi.
Lục Gia Ngọc hiếm khi tỉnh lại trên chính chiếc giường của mình, cảm giác vô cùng mới lạ, anh quay đầu nhìn bên cạnh, trống không, không có chút hơi ấm.
Sáng ra cô chạy đâu mất rồi.
Anh lười biếng hưởng thụ cảm giác được dậy sớm trong chốc lát, tùy ý mặc quần dài và áo khoác vào, lẹp xẹp lê dép ra ngoài, đi vài bước, dừng lại, anh quay vào phòng.
Trong phòng có thêm mấy cành hoa xinh xắn. Bình hoa đã có sẵn trên kệ nhưng tất cả đều trống không, giờ đây chúng đã có thêm mấy nhành hoa làm bạn, nhìn tràn trề nhựa sống. Anh nhẹ hít vào ngửi ngửi, không có mùi?
Lục Gia Ngọc đến gần nhìn kỹ thì ra chúng được làm từ vải lụa, hoa giả được chế tác hoàn mỹ, trông vô cùng tự nhiên.
Gian bên ngoài cũng có thêm những sắc màu mới, bình cổ trong góc hay trên bàn đều giống trong phòng, là hoa lụa. Căn nhà vắng vẻ lập tức được lấp đầy hơi thở sinh hoạt.
Anh nhếch mày đi ra ngoài tìm người.
Tuyết rơi từ đêm hôm qua đã phủ một lớp mỏng trên sân, cảnh tượng tiêu điều của mùa đông lại lấn chiếm cả khu nhà cũ, khắp nơi chẳng thể bắt gặp chút màu sắc của mùa xuân. Ngược lại, trong lòng anh lúc này như có từng đợt gió xuân thổi qua, rõ ràng cả cái sân nhìn vô cùng quạnh quẽ, có cô ở đây mọi thứ như thay đổi.
Lục Gia Ngọc đi một vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cam-hoa-chanh/998488/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.