Đường Trọng không thể leo lên được.
Hắn cười một tràng luôn rồi.
Chết tiệt, thời khắc quan trọng như thế, làm sao hắn lại há miệng ra cười đây?
Hắn thấy cái vẻ mặt say mê, hai mắt nhắm nghiền, cùng với cái tư thế tứ chi mở ra, ý như muốn nói “mau phi lễ em đi” của Khương Khả Khanh, nhịn không được mà cười, cười đến mức ho khan, vết thương ở trước ngực cũng đau đớn không thôi.
- Cậu rốt cuộc muốn cười hay muốn cưỡi tôi đây?
Khương Khả Khanh nghiêm túc hỏi. Đường Trọng nhìn cô ta mà trả lời:
- Cô không có thành ý.
- Tôi chẳng phải đã cởi giầy mà leo lên giường cậu rồi à, còn nói là không thành ý á? Cậu còn muốn tôi phải mặc đồng phục y tá, hay là thỏ con rồi phục vụ cậu một màn múa thoát ý, sau đó bò lên khiêu khích một phen với cậu, cời từng món đồ trên người ra, thì mới tính là có thành ý à?
Xin nhờ, bà đây chỉ hiến thân chứ không có hiến nghệ đâu nha.
- …………………………………….
Khương Khả Khanh khẽ thở dài:
- Chẳng qua đúng là tôi chưa có chuẩn bị tốt.
- Tôi biết mà.
- Lúc cậu ra đời không lâu, đã biết vạch áo đòi ăn sữa của người ta. Giờ hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ cậu vẫn muốn cởi đồ rồi ăn sữa của tôi. Tôi thiếu cậu à?
Khương Khả Khanh vẻ mặt đầy u oán nhìn Đường Trọng mà kêu.
- Lúc đó không hiểu chuyện mà.
Đường Trọng xấu hổ, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016899/chuong-801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.