Thấy vết phỏng trên tay với ngực Đường Trọng, nước mắt Khương Khả Nhân cũng chảy ra rồi.
Trước kia, bà biết Đường Trọng sống vô cùng khổ, nhưng chưa hề tận mắt nhìn thấy. Thậm chí bà còn an ủi chính mình, bởi bà có lòng tin rằng lão râu dài sẽ có thể chiếu tốt cho Đường Trọng.
Hiện giờ, Đường Trọng đang sống sờ sờ, đứng trước mặt bà, mấy cái vết lớn vết nhỏ chằng nhịt đang nổi hẳn lên xuất hiện trước mắt bà khiến cho tâm tình trở nên khó có thể khống chế nổi.
Bà chạy ra gọi Văn Tịnh tới, giọng điệu căm thù nói:
- Mau đi thăm dò đi, tôi không chỉ muốn tư liệu sát thủ, còn phải biết được kẻ nào sai cô ta làm chuyện này.
- Vâng thưa phu nhân.
Văn Tịnh thoáng nhìn qua vết thương trên người Đường Trọng rồi dời đi.
- Cái đám cảnh sát kia làm cái gì không biết? Sát thủ cũng bị Đường Trọng chế ngự rồi, bọn họ còn không tìm nổi thân phận của sát thủ sao? Đến sát thủ là ai cũng không biết, trông mong vào bọn họ thì làm sao có khả năng tìm được hung thủ phía sau đây?
Khương Khả Nhân rất muốn nổi giận, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Một người phụ nữ nhã nhặn nổi bão thì khiến cho người khác có một cảm giác không rét mà run.
Khương Khả Khanh tới bên Đường Trọng, chậc lưỡi rồi cười hì hì:
- May mắn là cậu không việc gì không là bà ta sẽ xé tôi ra làm mấy mảnh mất.
- Có quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016901/chuong-800.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.