Trước kia lúc ở Hận Sơn, mỗi khi tới tháng mười, đầy núi đồi đều là hồng dại chín mọng, nhìn mà khiến người ta muốn nếm thử.
Tại thời điểm đó, mỗi lần Đường Trọng tan học về nhà đều chạy ra sau núi ăn cho no căng bụng. Sau đó hắn còn hái một gói lớn về chia cho đám cảnh ngục và phạm nhân có quan hệ tốt với hắn, làm ăn nhỏ với đám cảnh ngục và phạm nhân có quan hệ bình thường. Đổi hồng dại lấy tiền hoặc một kỹ năng bí phương linh tinh gì của bọn họ chẳng hạn.
Cũng bởi Đường Trọng biết cách làm giàu cho nên hắn vẫn là nhân vật đứng trong top ba phú hào của Hận Sơn.
Hận Sơn đối với Đường Trọng chính là một bảo tàng thiên nhiên đầy đồ ăn vặt, mỗi năm bốn mùa đều có đủ thứ thức ăn.
Cuộc sống vật chất như vậy, tại thời điểm Đường Trọng so với trẻ con trong thành phố cũng không thiếu thốn. Ngược lại, hắn còn được hưởng nhiều thứ phong phú hơn.
Tiến vào thành thị phồn hoa lẫn lộn, Đường Trọng rất khó nhìn thấy cảnh cả núi là hồng chín như trước.
Cả một rừng hồng đồ sộ thì khó có cơ hội gặp, nhưng một gốc hồng thì vẫn thấy.
Nội viện của Tô Sơn có trồng một gốc hồng. Đây là một cây hồng già, mỗi năm đều ra quả. Hiện giờ đúng là mùa hồng chín. Quả hồng màu đỏ khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Đường Trọng nhịn mãi, cuối cùng cũng phải nhảy lên hái quả hồng lớn nhất đã chín mềm trên cây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016832/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.