Du Mục vuốt nhẹ đùi mình, xoay người nhìn mặt hồ đang được bao phủ bởi ánh chiều tà, nói:
- Tao có thể hiểu rõ bản thân nhưng mày thì không. Mày cho là mọi người trên toàn thế giới hẳn là thích mày, hiện tại có phải có cảm giác rất bị tổn thương không?
- Mày hiểu bản thân rất sâu sắc nhưng lại hiểu tao quá nông cạn. Đây là nguyên nhân mà mày vẫn không thắng nổi tao. Biết mình biết người thì trăm trận mới trăm thắng được.
Đường Trọng nhìn Du Mục vẻ thông cảm:
- Cho tới bây giờ chưa bao giờ tao cho là người trên thế giới thích tao. Ngược lại, ta cảm thấy tao là kẻ mà người khác không mấy ưa thích. Chỉ bằng chút diện mạo vĩ đại này của tao thì vô số thanh niên nam đã bài xích rồi. Ai đứng bên cạnh tao cũng đều giống như một đám lá xanh làm nền. Nếu là mày mày có muốn không? Hơn nữa tao lại chân thật không giả tạo, có mấy người có thể chịu nổi tính cách của tao chứ?
Không thể không nói, anh bạn Đường Trọng của chúng ta đúng là quá hiểu bản thân luôn.
Du Mục quay mặt về phía Đường Trọng, nói:
- Mày tới để tự phân tích đặc điểm tính cách mình sao?
- Người thắng không thể tới trước mặt kẻ thua lượn vài vòng sao?
Đường Trọng cười nói:
- Nếu không làm vậy thì thắng lợi tao dùng trí tuệ và vất vả đạt được có phải sẽ mất đi ý nghĩa không? Cho dù ánh mắt và sự cậu ngợi của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016835/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.