Diệp Thanh Dương vỗ bàn đứng dậy, đẩy cặp kính trên mũi, tức giận nói:
- Tố chất gì đây? Đây là tố chất gì hả? Có phải là ngôi sao nữa hay không? Có phải là nhân vật của công chúng nữa hay không? Có người nói chuyện như vậy sao? Người như vậy tôi không hợp tác được, cũng không muốn hợp tác!
Tôn Văn Lâm nhanh chóng đứng lên khuyên nhủ:
- Thanh Dương, ông đừng kích động. Có chuyện gì thì từ từ nói, có phải không? Nể mặt tôi một chút đi? Nể mặt tôi một chút được không?
- Tổng giám đốc Tôn, ông cũng thấy rồi đấy. Không phải tôi không nể mặt ông mà là hắn không nể mặt tôi. Ông nghe hắn nói có khó nghe không? Quá khó nghe đi.
Diệp Thanh Dương tức giận tới mặt tái nhợt, ngón tay chỉ về phía Đường Trọng cũng run run.
- Đúng đúng. Đường Trọng tuổi trẻ, nói chuyện cũng không chú ý lắm... Chuyện này mọi người đều có chỗ không đúng, chúng ta đều lùi một bước có được không?
- Cái gì?
Diệp Thanh Dương càng giận.
- Mọi người đều có chỗ không đúng sao? Tôi cũng sai sao? Tôi sai ở chỗ nào?
- Muốn người khác tôn trọng thì phải tôn trọng người khác trước.
Đường Trọng ngồi trên sô pha, chân vắt chữ ngũ nói:
- Nếu không phải ngay từ đâu ông đã nói tôi không thích âm nhạc thì làm sao có những chuyện sau được?
Diệp Thanh Dương vọt tới trước mặt Đường Trọng, nói:
- Tôi nói sai sao? Cậu cảm thấy tôi nói sai sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016831/chuong-833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.