Một buổi sáng dầm nắng cùng dạo biển với Hoắc Kình và ăn một bữa no nê với Tề Ôn lẫn Seb đã khiến cho Tề Lãng không còn chút sức lực nào mà nằm dài trên giường.
Cậu đi ngủ từ rất sớm rồi.
Trước khi nhắm mắt chính thức chìm vào giấc ngủ, Tề Lãng còn nhắn tin cho Hoắc Kình, đơn giản là hỏi anh đang làm gì nhưng mãi cũng không trả lời.
Đến khi cậu không chờ được nữa thì bèn nhắn tin chúc ngủ ngon rồi kéo mền ngủ luôn.
Nửa đêm, Tề Lãng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mặc dù tiếng khẽ nhưng cậu khá tỉnh táo. Có lẽ trong tiềm thức vẫn chưa muốn ngủ mà mong đợi tin nhắn trả lời từ ai đó.
Cậu mò mẫm trong bóng tối với lấy chiếc di động, mở tin nhắn ra xem.
Whale: " Tôi thấy rất khó chịu. Tôi không muốn ở đây nữa."
Cái quái gì thế?
Tề Lãng ngồi bật dậy, mở đèn bàn, đọc kỹ tin nhắn kia rồi xốc chăn dậy. Cậu không cần biết người kia vì sao lại nhắn như thế, đến khi bình tĩnh lại thì cậu thấy mình đã thay đồ hết rồi.
Ấn số gọi qua, Tề Lãng cứ mãi đi tới đi lui trong phòng đến mấy vòng.
Hoắc Kình một mình rời khỏi ngôi biệt thự kia mà đi dạo quanh bờ biển. Ban đêm, sóng vỗ mạnh hơn, ập sâu vào trong bờ.
Anh bận chiếc áo phông màu trắng mỏng manh, dật dờ như một con ma vậy. Ngặt nỗi, đây là một con ma xinh đẹp khiến cho người ta nhìn cũng không khiếp sợ, có khi còn muốn bắt lấy nữa.
Hoắc Kình dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/128975/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.