Jin lao đến với một tốc độ chóng mặt chỉ để xem xem Hoắc Kình anh có bị cái gì hay không.
Cô bé hết nâng tay này lại nâng tay kia, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của anh rồi mới thở phào.
" Chú không bị gì cả, thế mà cháu cứ tưởng..."
Hoắc Kình nhìn bộ dạng của Jin mà khẽ cười. Còn Jin quay đầu đá mạnh vô cái xác say xỉn nằm dưới cát, mặt khinh bỉ rõ rệt.
" Cho mày chết nhá, thằng say xỉn!! May là chú ấy không sao đấy!!!"
Tề Lãng nhìn Jin mà lạnh cả sống lưng. Giả như chỉ cần Hoắc Kình bị thương một tẹo thôi thì chắc, tên say kia đi chầu trời rồi ý.
Jin nhìn Hoắc Kình, " Chú có phải vừa làm cái chiêu cháu chỉ không?"
" Ừm, hắn ta hơi nặng nên khó khăn một tí." Hoắc Kình nhíu mày.
Jin còn muốn nói nữa thì bị chen ngang.
" Khoan đã, hai người làm gì lại ở đây thế? Không lẽ nào hai người cùng nhau ra biển tắm?"
Nhận ra giọng của Tề Lãng, Jin wow một tiếng rồi cười khình khịch. Cô bé có vẻ vui lắm khi nhìn cái mặt ngốc nghếch của cậu ta.
" Sao nào? Chúng tôi đi ra đây để tắm biển đó, thì sao nào?"
"..." Tề Lãng lườm nguýt một cái, kéo tay Hoắc Kình, " Xin lỗi, người này của tôi mà?"
" Úi giời, hôm nay còn chơi cái trò người của tôi nữa cơ ý." Jin trề môi, " Thôi bớt diễn đi thiếu gia ạ. Ai thèm giành với tên đần như cậu chứ!!"
Jin cười khẩy.
Tề Lãng ngậm phải cục tức không thể nuốt trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/128974/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.