Tỳ Lưu Bác Xoa cười lạnh lùng: “Có thể thoát thân khỏi thòng lọng của bản tọa, cũng tạm coi là có mấy phần bản lĩnh. Chỉ tiếc rằng lại quá tự ngỡ mình thông minh. Ngươi tưởng bản tọa thật không biết người cố tình dập tắt mồi lửa trước để dụ ta xuất thủ hay sao?”
Dương Dật Chi không trả lời. Tỳ Lưu Bắc Xoa lại gằn giọng nói: “Trên đời này bán tọa hận nhất là những kẻ tự cho mình là thông minh!”
Y ngưng lại giây lát, rồi lại nói tiếp: “Chỉ vì thời thiếu niên, ta từng bị một con tiện nhân lừa gạt, bất hạnh hơn nữa là, không ngờ ả cũng như ngươi, cũng là họ Dương! Hắc hắc, ngươi có biết kết cục của ả thế nào không?”
Dương Dật Chi vẫn không trả lời.
Tỳ Lưu Bác Xoa lại cười khan hai tiếng, lạnh lùng nói: “Ta xõa tóc ả ra, rồi dùng chính mái tóc đó thắt cổ ả đến chết, treo ngược lên xà nhà bảy ngày bảy đêm! Ả tưởng rằng ta là tên ngốc, không ngờ rằng kẻ thông minh lại bị chính sự thông minh làm hại. Ngươi xem, ả cuối cùng bị chính tóc của mình thắt cổ chết, chẳng phải giống hệt như con tằm, tự nhả kén bọc mình đó hay sao?”
Y lại cười lên một tràng quái dị, giọng nói khàn hẳn di: “Giờ đây người chẳng phải cũng thế rồi sao? Trò vặt vãnh ấy, mà cũng muốn qua mặt được ta sao? Giờ mồi lửa tắt mất, ta xem phong nguyệt chi kiếm của người từ đâu mà ra xuất được.”
Vừa dứt lời, y liền vẩy mạnh tay một cái, sợi thòng lọng đảo một vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768214/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.