Sát khí nặng nề dần dần phủ lên không gian giữa hai người. Dương Dật Chi và Tỳ Lưu Ly cứ đứng giằng co như vậy, thời gian như đã trôi qua cả ngàn năm.
Tỳ Lưu Ly nói: “Tại sao ngươi không rút kiếm?”
Dương Dật Chi đáp: “Ta vốn không có kiếm.”
Tỳ Lưu Ly lại hỏi: “Vậy ngươi lấy gì chống địch?”
Dương Dật Chi đáp: “Ánh sáng, gió.”
Tỳ Lưu Ly nhìn y chằm chằm, từ từ gật đầu: “Nghe nói ngươi bình sinh đối địch, chưa bao giờ xuất chiêu thứ hai?”
Dương Dật Chi đáp: “Phải.”
Tỳ Lưu Ly cười lạnh mấy tiếng, nói: “Còn lần này?”
Dương Dật Chi đáp: “Vẫn vậy.”
Chữ vậy của y vừa thốt ra khỏi miệng, ngọn lửa trên tay Tỳ Lưu Ly đột nhiên chớp động một cái. Đột nhiên, ánh sáng xung quanh chợt mờ đi, thân hình Dương Dật Chi đã vọt lên cao!
Tay y khẽ nhấc lên, những quầng sáng mờ mờ kia cơ hồ đều tập trung ca lại trong lòng bàn tay, chớp mắt một cái, đã hóa thành vô số lưỡi kiếm, kết thành một tấm màn trên không trung, tựa như sóng to gió lớn trên biển cả cuồn cuộn, cuốn tới chỗ Tỳ Lưu Ly.
Đồng tử Tỳ Lưu Ly chợt co lại, sắc mặt dường như còn xanh hơn nữa. Y đợi tấm màn kiếm ấy đến trước ngực, mới đột nhiên nhún người lao lên, giương thanh kiếm không lưỡi trong tay ra trước.
Chiêu thức của y quả thật không còn gì đơn giản hơn, thậm chí còn rất khó có thể nói là đẹp mắt, nhưng quầng sáng mà Dương Dật Chi tạo ra kia không ngờ lại đã bị chẻ ra làm đôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768213/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.