Sát khí nặng nề dần dần phủ lên không gian giữa hai người. Dương Dật Chi và Tỳ Lưu Ly cứ đứng giằng co như vậy, thời gian như đã trôi qua cả ngàn năm. Tỳ Lưu Ly nói: “Tại sao ngươi không rút kiếm?” Dương Dật Chi đáp: “Ta vốn không có kiếm.” Tỳ Lưu Ly lại hỏi: “Vậy ngươi lấy gì chống địch?” Dương Dật Chi đáp: “Ánh sáng, gió.” Tỳ Lưu Ly nhìn y chằm chằm, từ từ gật đầu: “Nghe nói ngươi bình sinh đối địch, chưa bao giờ xuất chiêu thứ hai?” Dương Dật Chi đáp: “Phải.” Tỳ Lưu Ly cười lạnh mấy tiếng, nói: “Còn lần này?” Dương Dật Chi đáp: “Vẫn vậy.” Chữ vậy của y vừa thốt ra khỏi miệng, ngọn lửa trên tay Tỳ Lưu Ly đột nhiên chớp động một cái. Đột nhiên, ánh sáng xung quanh chợt mờ đi, thân hình Dương Dật Chi đã vọt lên cao! Tay y khẽ nhấc lên, những quầng sáng mờ mờ kia cơ hồ đều tập trung ca lại trong lòng bàn tay, chớp mắt một cái, đã hóa thành vô số lưỡi kiếm, kết thành một tấm màn trên không trung, tựa như sóng to gió lớn trên biển cả cuồn cuộn, cuốn tới chỗ Tỳ Lưu Ly. Đồng tử Tỳ Lưu Ly chợt co lại, sắc mặt dường như còn xanh hơn nữa. Y đợi tấm màn kiếm ấy đến trước ngực, mới đột nhiên nhún người lao lên, giương thanh kiếm không lưỡi trong tay ra trước. Chiêu thức của y quả thật không còn gì đơn giản hơn, thậm chí còn rất khó có thể nói là đẹp mắt, nhưng quầng sáng mà Dương Dật Chi tạo ra kia không ngờ lại đã bị chẻ ra làm đôi. Đúng vào khoảnh khắc Dương Dật Chị hạ thân xuống đất, thân hình Tỳ Lưu Ly đã chuyển động. Cả người lẫn kiếm của y vẽ trên không trung một đường cong tuyệt đẹp, chém xả xuống đầu Dương Dật Chi với một tốc độ không thể tưởng tượng. Một kiếm này quả thực quá nhanh, ánh kiếm xoắn lại, cả người Dương Dật Chi liền bị bao trùm trong phạm vi kình lực, tốc độ này có thể nói là bình sinh Dương Dật Chi mới thấy có lần đầu. Thiên hạ này kiếm khách lấy nhanh thắng địch không phải là ít, có người cả đời chỉ luyện đi luyện lại khoảnh khắc cực ngắn trước khi xuất chiêu, bởi vì nếu chiêu thức, kình lực của ngươi không bằng được kẻ khác, nhưng nếu có thể đưa đối phương vào chỗ chết trước khi hắn xuất thủ, vậy thì tất cả những thứ khác cũng chẳng còn quan trọng nữa. Vì vậy người thành danh khoái kiếm trong võ lâm ít nhất cũng tới mười người, trong đó tương truyền nhanh nhất chính là Khoái kiếm Hồng Thập Tam của Hoa Âm các, Huyết Đao Khách hay đi lại miền Nam Cương và Xan Hà thượng nhân nghe đồn dâu đã trở thành một bậc địa tiên. Nhưng đám người này nếu đến đây, quyết không thể trả lại ba chiêu trở lên trong khi Tỳ Lưu Ly đã xuất ra được mười chiêu. Trác Vương Tôn cũng không thể. Hoặc có lẽ cả Cơ Vân Thường cũng không thể. Tốc độ như vậy, trong thiên hạ này chỉ sợ không người nào có thể tránh né thoát khỏi. Nhưng Dương Dật Chi vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không hề có ý né tránh. Kiếm khí khắp trời lập tức quét tới mặt. Chính vì y quá nhanh, Dương Dật Chi thậm chí cả chiêu vừa rồi cũng chưa dùng hết, tay phải vẫn để hờ trên không. Trong luồng kiếm khí như sấm sét ấy, cổ tay Dương Dật Chi khe khẽ cử động một chút. Một tia sáng trắng nhạt bắn vọt lên từ đúng chỗ kiếm khí tập trung dày đặc nhất. Trời đất phảng phất như trầm lặng hẳn. Một đóa hoa máu đỏ sậm lặng lẽ nở rộ trên đầu trụ sáng, chớp mắt đã hóa thành trận mưa lả tả. Dương Dật Chi đột nhiên loạng choạng lui lại mấy bước, cơ hồ như không thể nào gắng gượng được nữa, ngã bịch xuống đất. Còn ở đối diện với y, thân hình Tỳ Lưu Ly dường như lắc lư dao động, đột nhiên cười lớn: “Vẫn là một chiêu, cuối cùng ta vẫn không thể bức người xuất ra chiêu thứ hai...” Y đột nhiên cắm thanh kiếm xuống nền đá, sau đó cả người mềm nhũn, dựa hẳn vào đó. Lồng ngực y phập phồng dồn dập, thân thể cũng run rấy không ngừng, cơ hồ đang bị thương rất nặng, nhưng y vẫn không chịu buông tay, chỉ bởi vì y quyết không thể ngã xuống trước mặt địch nhân được! Mồi lửa văng sang một bên, vẫn bùng cháy như thế. Dương Dật Chi ngồi dựa vào tường đợi đến khi mình có thể đứng lên. Y khẽ thở dài nói: “Ngươi vốn không nên đốt mồi lửa đó lên.” Tỳ Lưu Ly lắc lắc đầu, không trả lời. Sắc xanh trên gương mặt y đang mau chóng tan biến, gương mặt ngược lại trở nên an lành bình thản, thoạt nhìn không khác gì một người đọc sách bình thường cả. Trên đời này có rất nhiều chuyện bị người ta đắp lên rất nhiều thứ màu mè trang sức, thậm chí cả chính bản thân cũng không biết diện mạo thật của chính mình nữa. Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Dương Dật Chi từ từ đứng lên, nhặt mồi lửa bên cạnh Tỳ Lưu Ly, sau đó xoay người đi vé phía trước, không quay đầu lại lần nào nữa. Ánh lửa trên tay Dương Dật Chi càng lúc càng mờ nhạt, còn đường hầm trong địa cung thì lại phảng phất như dài vô cùng vô tận. Thậm chí y còn luôn suy tính, liệu có nên tạm thời tắt lửa đi không, để lại một chút mồi lửa cuối cùng, dùng khi cần thiết nhất. Nhưng y không thể, bởi vì y đã cảm thấy sát khí nặng nề lan tỏa khắp xung quanh. Dương Dật Chi biết, bên ngoài phạm vi ánh sáng mờ nhạt này có thể chiếu tới, một người đang như loài sói bám đuổi theo sau y. Chỉ đợi ngọn lửa trong tay y tắt phụt, là sẽ lập tức ra đòn chí mạng. Dương Dật Chi thậm chí còn cảm giác được có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào gáy mình nữa, thế nhưng khi y đột nhiên quay phắt đầu lại, đôi mắt ấy đã lại hoàn toàn chìm vào trong bóng tối mịt mùng. Thế nhưng mồi lửa nhỏ xíu kia thế nào cũng có lúc phải tắt. Kẻ kia dường như đang ở trong bóng tối không xa âm thầm cười nhạo, đợi Dương Dật Chi từng bước từng bước đi vào vùng đất chết. Ánh lửa khe khẽ run rẩy, cuối cùng cũng tắt ngúm. Cùng lúc đó, sát chiêu khủng khiếp vô song của y đã xuất ra! Nhưng người kia không ngờ lại chẳng tấn công vào chỗ yếu hại nào của y, mà chỉ nhắm vào tay phải. Dương Dật Chi khẽ chau mày, nghiêng mình né tránh. Nhưng đáng kinh ngạc ở chỗ, kình lực của người kia rõ ràng đã sượt qua người Dương Dật Chi, nhưng lại vẫn lặng lẽ xoay một vòng bắn ngược trở lại, tiếp tục tấn công y lần nữa. Dương Dật Chi đã tránh né bảy lần, dường như lần nào y cũng tránh được, lại như mỗi lần đều không thể tránh né. Kình lực của người kia mềm mại lạ thường, cả phương pháp xuất thủ cũng vô cùng quái dị, tựa như loài ác linh chốn địa ngục trồi lên, một khi đã nhận ra mục tiêu, tất sẽ bám sát không tha, đến chết mới thôi. Nếu chỉ thủ không công, sớm muộn gì cũng có lúc bị hắn quấn lấy. Cổ tay Dương Dật Chi hạ xuống, đột nhiên chọc về phía kình lực mạnh nhất của người kia. Bởi vì gã đã cảm nhận được chỗ mạnh nhất này, cũng chính là sơ hở lớn nhất của đối phương. Nhưng đúng vào khoảnh khắc tay y chạm vào kình khí lạnh lẽo ấy, nó đột nhiên sững lại giữa không trung. Bởi vì trong lòng y không hiểu vì sao lại dâng lên một suy nghĩ rất kỳ quái, nơi y sắp chọc tay qua ấy, vừa hay chính là một cái thòng lọng. Chính trong một thoáng do dự ấy, kinh khí của đối phương đã đánh ngược trở lại. Dương Dật Chi chợt thấy cổ tay mình lạnh buốt, tựa như bị một con rắn độc quấn lấy, càng lúc lại càng chặt. Y đột nhiên nhớ ra một người. Cũng là một trong tứ đại thiên vương - Tỳ Lưu Bác Xoa. Người này thân mặc giáp trụ màu trắng, tay cầm dây đỏ, trấn thủ phía Tây Phạn Thiên địa cung. Sợi dây này được chế bằng chất liệu cực kỳ đặc biệt, một khi bị nó cuốn phải, khả năng dùng nội lực giằng ra được dường như là không có. Đối với Dương Dật Chi mà nói, tay phải bị trói chặt, kết quả chỉ có là nhận thua chờ chết. Trong khoảnh khắc ấy, y căn bản không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức búng mạnh, mồi lửa trong tay đã rít lên trong không khí, bắn thẳng vào mặt Tỳ Lưu Bác Xoa. Đà bay của mồi lửa quá mạnh, Tỳ Lưu Bác Xoa cũng không dám đỡ lấy, liền nghiêng mình né tránh, nhân cái chớp mắt đó, Dương Dật Chi đã thoát ra khỏi thòng lọng. Nhưng trái tim y lại cũng lập tức trầm xuống. Trong bóng tối vô biên này, mất đi mồi lửa, cũng tức là mất đi ánh sáng. Mất đi ánh sáng, cũng tức là mất đi hi vọng thắng lợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]