Một đám khí màu hồng từ từ tụ lại thành hình người, đột nhiên dí sát lại gần, tựa như vừa bổ thẳng từ trong bảo kính đen tối kia ra vậy.
“Lan Ba?”
Dương Dật Chi thầm giật mình, đang định nhìn cho rõ hơn, thì thân thể đã không thể khống chế nổi mà rơi thẳng xuống!
Dương Dật Chi cảm giác cơ thể mình trong nháy mắt như mất đi trọng lượng, nhẹ nhàng lơ lửng ở nơi nào đó. Bốn phía đen tối như biển sâu. Kiếm khí của y vốn mượn sức của gió trăng mà phát ra, muốn ở thế bất bại, cảm giác đối với gió và ánh trăng tự nhiên phải nhạy bén hơn người khác nhiều lần.
Có thể nói dù ở trong một ngôi cổ mộ, chỉ cần có một kẽ hở cực kỳ nhỏ, y cũng cảm nhận được, đồng thời ngưng tụ nó thành kiếm khí không gì là không phá nổi.
Thế nhưng ở đây cả một chút gió và ánh trăng yếu ớt nhất cũng không có. Tuyệt đối không có.
Dương Dật Chi thử nhắm mắt lại, chỉ dựa vào cảm giác phán đoán vị trí của bản thân. Song qua một lúc lâu, y vẫn không thu hoạch được gì hơn. Tất cả những thứ xung quanh y hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối tuyệt đối.
Hoặc là xung quanh bố trí đáy cơ quan cạm bẫy; hoặc là y đang đứng trên một tảng đá lớn dài hẹp, xung quanh bốn bề đều là vực sâu muốn trượng, hoặc là đối thủ mạnh nhất của y đang đứng ngay trước mặt, chỉ đợi y cử động, ắt sẽ tung ra một dòn chí mạng.
Thế nhưng, y đã không thể tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768212/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.