Lí Phúc đưa bốn người vào sâu trong nội thành. Lúc đầu trên đường đi còn có nhiều người dân nằm tuyệt vọng lê lết giữa đường trông vô cùng tội nghiệp. Song càng đi sâu vào trong, số người như thế lại ngày càng giảm, không còn nhiều khuôn mặt thẫn thờ hốc hác, không còn những thân hình gầy gò da bọc xương, cũng không còn những tiếng van xin hay trẻ em đói gào khóc. Tất cả mở ra trước mắt Bạch Ly, lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Giống như hy vọng trong tuyệt vọng, là thiên đường giữa địa ngục.
Mặc Phàm trợn mắt, không nói thành lời:"Đây...". Đối lập với khung cảnh nghèo đói trước cổng Tây Thành, nội thành ngược lại trông vô cùng náo nhiệt tươi vui. Cảnh tượng này khiến cho ai nhìn vào cũng phải bàng hoàng kinh ngạc.
Lí Phúc không đáp, trong đôi mắt phản chiếu khung cảnh trước mắt, lộ rõ sự ước ao vô bờ, ước rằng không chỉ vùng nội thành nhỏ bé này, mả toàn Tây Thành cũng được như vậy.
Những người ở vùng nội thành này đang được vị tiên nhân kia giúp đỡ, chỉ ngắn ngủi vài tuần, nơi đây đã trở thành miền đất sống mà đám ăn mày bọn họ mong ước. Người dân nơi đây không còn bị dịch bệnh hoành hành thống khổ, họ như được chết đi sống lại, sống thêm một cuộc đời mới. Nội thành từ trước vốn là nơi có thể nói là khấm khá nhất ở Tây Thành, giờ đây sau cơn dịch bệnh lại như được khoác thêm một màu sắc mới, rực rỡ và sức sống hơn.
Tiên nhân kia không thể cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-nang-la-cua-ta/1982400/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.