Hồ nháo mất một hồi, cuối cùng bốn người cũng ngay ngắn tiến vào bên trong Tây thành.
Có thể nói thành này không thể sầm uất cùng náo nhiệt như thành Đông, cư dân nơi đây buôn bán rất ít, chất lượng đồ cũng không quá ổn định, lượng khách tới đây tham quan du lịch chỉ lác đác vài ba xe ngựa mỗi ngày. Bởi vậy mà thành Tây có lượng thu nhập hàng năm rất thấp so với các thành trấn khác. Mà nguyên do lớn nhất chính là do sự đói kém về cả vật chất lẫn trí tuệ, cộng thêm nơi đây thường xuyên xảy ra thiên tai dịch bệnh liên miên, dù có muốn phát triển cũng chẳng thể phát triển được.
Thời điểm bốn người qua cổng thành, tiến vào bên trong, đập vào mắt họ chính là một cảnh tượng không thể tin được.
Bên trong thành, người dân nằm lê lết hết ra đường, ai nấy đều mang trên mình dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy, gương mặt hốc hác, lộ ra cả xương quai hàm. Những người nghèo đói không có đủ quần áo, còn lộ rõ cả xương sườn trên ngực, giống như bọn họ không có tí thịt nào trong người, chỉ còn lại da bọc xương trơ ra ngoài. Đáng ngạc nhiên là số người dân trong thành bị như vậy rất nhiều, Bạch Ly còn có thể nhìn thấy tình trạng của mấy tên ăn mày đang dựa vào một bức tường kia còn như sắp gần đất xa trời tới nơi rồi. Không chỉ người lớn mà ngay cả trẻ nhỏ, người già và phụ nữ cũng đều như vậy. Khiến cho ai nấy vừa nhìn liền sinh lòng cảm thương lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-nang-la-cua-ta/1982402/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.