Chương trước
Chương sau
Bảo Bảo ngồi trên lưng Ảnh Nhiên là lòng lo lắng, đứng ngồi khôngyên, chỉ sợ mình đến chậm thì không biết Thanh Liên sẽ như thế nào? Nàng đương nhiên tin tưởng phụ thân và mẫu thân sẽ không có hành động quáđáng gì đối với Thanh Liên nhưng nếu bọn họ phản đối chuyện hôn sự thìchắc chắn sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.

Thanh Liên hi vọng phụ thân và mẫu thân sẽ hồi tâm chuyển ý sao?

Bảo Bảo càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, nàng nên cùng hắn đi TướcHoàng sơn, sao lại để một mình Thanh Liên đến đó chứ? Biết rõ phụ thânvà mẫu thân vì chuyện của Mặc Mặc và Tước vương mà bất an đến cực điểm,giờ lại thêm chuyện của nàng và Thanh Liên, nguyên nhân chủ yếu để bọnhọ phản đối chính là sợ nàng và Thanh Liên cũng bị thiên đình trừngphạt.

Bảo Bảo miên man suy nghĩ, tâm thần không yên cũng làm ảnh hưởng tớiẢnh Nhiên, cho nên nàng càng dốc hết toàn lực bay nhanh hơn, trước khibị Bảo Bảo triệu hồi, tinh thần của nàng bị một trận đả kích lớn nhưngnàng không ngờ Bảo Bảo lại biến thành bộ dạng như vậy, nếu đến TướcHoàng sơn nhanh hơn một chút, có thể làm Bảo Bảo thấy an tâm hơn thìnàng cũng sẽ cố hết sức.

Các nàng nào đâu biết Tuyết Ưng vương cùng Như Mặc một đường đuổitheo vẫn không thấy bóng dáng các nàng đâu thì lo lắng, nóng lòng nhưlửa đốt.

Một lúc sau đã nhìn thấy Tước Hoàng sơn, nhưng có cảm giác có gì đókhông thích hợp, dù sao đạo hạnh của Ảnh Nhiên cũng cao hơn Bảo Bảo nênlập tức dừng lại ở bên ngoài.

” Ảnh Nhiên, làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?” Bảo Bảo thấynàng dừng lại còn mang theo sự đề phòng và sợ hãi thì không khỏi ngạcnhiên.

” Tiểu chủ, ngươi có nhìn thấy vầng hào quang màu vàng bên ngoài Tước Hoàng sơn hay không?” Ảnh Nhiên không biết là Bảo Bảo có thể nhìn thấyhay không

Bảo Bảo ngưng thần nhìn lại, trong cơ thể có Hỏa Hồ Thánh Châu củaHỏa Hồ Thanh Liên, hơn nữa lại tập trung tinh thần nên nhìn ra “ ta nhìn thấy, hai phiến hình tròn ánh sáng vàng chói kia là v6a5t gì vậy?”

” Tiểu chủ, ta cũng không rõ, nhưng trên kim quang còn có bạch khílượn lờ, vừa nhìn thì biết là bảo khí tiên gia, dường như giống nhưthiên la nổi danh là thần binh của thiên giới”

Ảnh Nhiên bởi vì màu lông đen mà bao nhiêu năm qua vẫn bị đồng loạibài xích và xem thường, hơn nữa nàng cũng ít khi ra ngoài cho nên đốivới người và việc bên ngoài đều biết rất ít, chuyện của thiên đình lạicàng ít hơn, lúc này trả lời cho Bảo Bảo, nàng cũng không dám khẳngđịnh.

Bảo Bảo vừa nghe tới thiên la thì ánh mắt càng thêm ảm đạm, tuy rằngnàng chưa từng nhìn thấy nhưng cũng đã nghe phụ thân nói qua đương nhiên là biết nó lợi hại đến mức nào, thiên la buông xuống, chưa từng có sinh mạng nào có cơ hội sống sót, giờ phút này nó lại đang bao trùm lên toàn bộ Tước Hoàng sơn, như vậy phụ thân, mẫu thân, còn có Thanh Liên và Mặc Mặc, bọn họ thế nào?

Bọn họ còn ở trong cung của Tước vương đại nhân, như vậy chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?

” Ảnh Nhiên, cha ta cha cùng mẫu thân, còn có Thanh Liên đều ở bên trong, ta muốn đi vào!” Bảo Bảo lập tức hét lớn.

” Không được, tiểu chủ, ngươi nhìn xem, thiên la còn cách mặt đấtchưa tới một trượng, lúc này đi vào thì không thể ra. Rất nguy hiểm, Ảnh Nhiên không thể để ngươi vào đó” Ảnh Nhiên chẳng những không đồng ý màcòn bay ngược trở về.

Bảo Bảo lập tức lớn tiếng nói,” Ảnh Nhiên, ta là chủ nhân của ngươi,ta lệnh cho ngươi dừng lại, chết tiệt, ngươi có biết hay không, tất cảthân nhân của ta cùng người ta yêu đều ở bên trong, ta làm sao có thểkhông vào đó tìm bọn họ? Có lẽ bọn họ còn chưa biết có thứ đồ ác độcđang phủ xuống, ta phải nhanh vào đó nói cho bọn họ biết để bọn họ chạytrốn, cho dù chạy không được thì ta cũng muốn cùng bọn họ chết chung một chỗ”

Ảnh Nhiên dừng lại “ tiểu chủ, có lẽ Xà quân đại nhân cùng Hồ vươngđại nhân đã sớm rời đi. Ngươi nghĩ xem, ngay cả đạo hạnh thấp như ta còn nhìn ra được, huống chi là Xà quân đại nhân có công lực gần vạn năm,trong Tước Hoàng sơn nhất định không còn tinh linh nào”

Ảnh Nhiên nói đúng, chính xác là Tước Hoàng sơn không còn tinh linh nào, ngoài trừ Tước vương Vân Thư.

Nhưng có câu gặp chuyện ắt sẽ bị loạn, Bảo Bảo cho dù thừa nhận ẢnhNhiên nói có phần đúng nhưng không có chân chính nhìn thấy Như Mặc cùngBắc Dao Quang, chỉ vài câu của Ảnh Nhiên cũng không đủ để nàng thay đổi ý định.

” Ảnh Nhiên, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta vào xem, nếu phụ thân bọnhọ ở bên trong, ta nhất định phải cùng bọn họ đi ra hoặc là cùng chết ở bên trong. Nếu là bọn họ không ở bên trong, ngươi yên tâm, ta sẽ lậptức đi ra, cùng ngươi rời đi nơi này . Tóm lại, ta không vào xem, là sẽkhông yên lòng!”

Bảo Bảo hạ quyết định, người cũng rời khỏi lưng của Ảnh Nhiên, ánhmắt kiên định nhìn Ảnh Nhiên làm cho nàng biết hôm nay dù làm thế nàocũng không thể ngăn cản được Bảo Bảo.

” Quên đi, tiểu chủ, đi lên, ta đi vào với ngươi” Ảnh Nhiên bất đắc dĩ nói.

” Không, rất nguy hiểm, nếu ta không kịp đi ra, chẳng phải liên lụyngươi cũng gặp nguy hiểm sao, ta từ trước không để cho người ta sống yên ổn nhưng từ khi quen biết Thanh Liên, ta đã thay đổi rất nhiều, hiệntại cũng biết vì người khác mà suy nghĩ, ngươi ở bên ngoài chờ ta, nếusau nửa canh giờ nữa mà ta chưa quay lại, lúc đó ngươi giúp ta quay vềXà tộc báo tin”

Bảo Bảo nói xong người đã bay về phía trước nhưng lại bị Ảnh Nhiêndùng móng vuốt ngăn lại “ tiểu chủ, ngươi là chủ nhân của ta, làm ngườihầu có thể nào để chủ nhân của mình ở lại mà bỏ chạy? hơn nữa tốc độ của ta rất mau, nếu bên trong không còn ai, tiểu chủ và ta sẽ nhanh chóngđi ra, nếu Xà quân đại nhân thực sự có ở trong đó, có thêm ta thì sẽ cóthêm một người để giúp sức, tiểu chủ, ngươi đừng lãng phí thời gian,chúng ta đi nhanh về nhanh là được, còn chưa lên?”

Nói xong thì buông móng vuốt ra, Bảo Bảo liền lập tức bay lên lưng nàng” được, Ảnh Nhiên ngươi nói đúng, chúng ta cùng vào đi”

” Dạ, tiểu chủ!”

Hai cánh tăng tốc bay về phía trước, lượn quanh hai vòng trước kimquang trên Tước Hoàng sơn, sau đó liền thu lại hai cánh, cúi người nhanh chóng lách qua khe hở giữa thiên la và mặt đất mà đi vào bên trong.

Khi hai người đi vào bên trong thì cảm giác linh lực trên người đã bị tiêu hao phân nửa, Ảnh Nhiên còn cảm giác được đôi cánh trở nên nặngnề, còn Bảo Bảo vì có Hỏa Hồ Thánh Châu hộ thể nên không ảnh hưởng nhiều nhưng vẫn rất e ngại thiên la.

Bây giờ còn chưa khép lại đã lợi hại như thế, nếu khi đã khép lại thì uy lực không biết kinh hồn đến mức nào, khó trách thiên la buông xuống, tinh linh khó sống.

Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để nghĩ nhiều, đây là lầnđầu tiên nàng đến Tước Hoàng sơn nên cũng không quen thuộc nơi này,ngược lại Ảnh Nhiên vì đã đưa Thanh Liên đến Bán Nhật cung cho nên biếtrõ phương hướng, vội bay về phía đó.

” Ảnh Nhiên, trong cơ thể ta có bảo vật hộ thể nên không khó chịulắm, nhưng ngươi thì khác, mặc dù đạo hạnh cao hơn ta nhưng cũng khóthích ứng với nên này, ngươi nên quay ra bên ngoài chờ ta đi, ta tự mình tìm”

Bảo Bảo cảm giác Ảnh Nhiên bay chậm hơn, hơi thở dồn dập liền biết nàng không thích ứng với nơi này.

” Tiểu chủ, ngươi đừng nhiều lời nữa, tiểu chủ không đi, Ảnh Nhiêncũng sẽ không đi, tiểu chủ nên tập trung khí lực để tìm Xà quân đại nhân và những người khác đi” Ảnh Nhiên kiên trì quyết định của mình.

Bảo Bảo nghe vậy cũng đành tập trung tinh thần chăm chú nhìn chungquanh, bởi vì thiên la buông xuống nên toàn bộ phong cảnh trên TướcHoàng sơn lúc này đều có màu vàng, ngay cả mặt đất cũng mang một màuvàng nhợt nhạt, còn tỏa ra khí nóng, Bảo Bảo biết đây là do thiên la hấp thu linh khí tiên địa mà thành.

Ảnh Nhiên chở Bảo Bảo bay thẳng vào Bán Nhật cung đang mở rộng, tìmkiếm một hồi cũng không thấy ai làm cho Bảo Bảo vừa khẩn trương lại vừacao hứng.

Nhìn tình hình này thì chắc là phụ thân bọn họ đã rời đi, nhưng vẫnmuốn đi vào trong xem kỹ một lần nữa, biết đâu phụ thân bọn họ đang bịnhốt ở một nơi khác thì sao.

Rất nhanh một người một ưng đã vào đến Trung Thiên cung nhưng không hề thấy bóng dáng của một ai.

Ảnh Nhiên thở phào “ tiểu chủ, xem ra Xà quân đại nhân và Hồ vươngđại nhân đã sớm rời đi, Tước Hoàng sơn lúc này đã là vườn không nhàtrống, chúng ta cũng phải nhanh rời đi, nếu chậm e là không kịp, khi đólại là cho Xà quân đại nhân lo lắng cho an nguy của ngươi”

” Ân, ta biết, ! Ảnh Nhiên, ngươi xem, phía sau còn có một đại điện,chúng ta lại không nhìn thấy, đây là gian cuối cùng, chúng ta vào xemthử, nếu không có ai thì chứng minh phụ thân bọn họ đã bình yên vô sự,chúng ta lập tức rời đi”. Bảo Bảo vừa mới đồng ý với Ảnh Nhiên thì nhìnthấy phía sau Trung Thiên cung có một kiến trúc không lớn lắm, nhìn nhưlà thần điện, một mình chơ vơ trên đỉnh.

Nơi này nếu gọi là nguy nhai thì không quá lời chút nào, một cột đáthắng tắp kéo dài xuống tới dưới, không thấy đáy, bên dưới là khí đenbao phủ mà phía trên cột đá là tòa thần điện, đối diện với Trung Thiêncung.

Bảo Bảo nhìn thấy khí đen thì hoài nghi có phải chỉ cần dùng chút lực là có thể đánh gãy cột đá kia, đến lúc đó thần điện cũng sẽ rơi xuốngvực sâu không thấy đáy.

Trực giác cho Bảo Bảo biết bên trong thần điện có người.

Ảnh Nhiên cũng nhìn kia thần điện, trong lòng có cảm giác không tốt,nàng biết là có người ở đó liền lập tức mang Bảo Bảo bay đến trước cửathần điện.

Bảo Bảo tiến lên vài bước, dùng sức đẩy cánh cửa điện thì một đạo màu đỏ như lửa từ trong bắn ra làm cho Bảo Bảo và Ảnh Nhiên không thể mởmắt, hồi lâu mới thích ứng mà từ từ đi vào.

Phát hiện nơi phát ra ánh sáng đỏ như lửa kia là một mặt gương, quanh thân gắn đầy ngọc thạch màu đỏ, mặt kính có sắc hoàng kim, mà ánh đỏkia là do những viên ngọc thạch phát ra, lúc này Bảo Bảo và Ảnh Nhiên đã đứng trước gương mới thấy mặt kính hoàng kim kia không phản chiếu thânảnh của bọn họ, thực sự là một cái gương kỳ quái.

Ngoài trừ cái gương thì trong thần điện không còn đồ vật nào khác,làm cho Ảnh Nhiên và Bảo Bảo ngạc nhiên, chẳng lẽ là các nàng đã sai?

” Có người sao? Phụ thân? Mẫu thân? Thanh Liên? Mặc Mặc? Các ngươi ởtrong này sao?” Bảo Bảo vẫn không từ bỏ ý định, cảm giác quen thuộc chothấy có người thân của nàng ở trong, thần điện này nhất định có gì đó cổ quái.

Ảnh Nhiên ngạc nhiên nhìn Bảo Bảo, thần điện trống rỗng, vừa nhìn làbiết ngay nơi này không thể giấu người cũng không nhìn thấy ai, thấythời gian không còn nhiều, cần phải rời khỏi đây “ tiểu chủ, nơi nàykhông có ai, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, đi nhanh thôi”

” Ảnh Nhiên, ngươi không cảm giác được sao, trong điện này rõ ràng có hơi thở, sao lại không có ai?” Bảo Bảo có chút uể oải nhìn Ảnh Nhiên.

” Tiểu chủ, quả thật là không có ai a, nếu không đi thì sẽ không kịpnữa” Mặc kệ là có người hay không, nàng phải mang Bảo Bảo ra ngoài, còn ở lại đây thì chỉ có một con đường chết “ đi mau”

Ảnh Nhiên lập tức biến hình thành chim ưng, dùng móng vuốt chụp lấyBảo Bảo thì đúng lúc này, đột nhiên vang lên một âm thanh yếu ớt “ người nào?”

Ảnh Nhiên cùng Bảo Bảo cả kinh, cùng nhìn về chỗ phát ra âm thanh, đó chính là cái gương, hai người lập tức đến bên cạnh, bên trong mặt kínhhoàng kim không còn là một chỗ trống rỗng nữa mà là một nam tử áo trắngcao quý, vẻ mặt gầy yếu đang nằm nghiên trên nhuyễn tháp, sau khi nhìnthấy Bảo Bảo cũng lộ vẻ ngạc nhiên “ ngươi là Bắc Dao Bảo Bảo? sao lại ở nơi này? Đi mau”

Bảo Bảo và Ảnh Nhiên khi nhìn thấy nam tử thì đã biết thân phận củahắn, nhất là Bảo Bảo, một trăm năm trước nàng đã nhận thức hơi thở củahắn, khó trách nàng lại có cảm giác quen thuộc “ Tước vương đại nhân,thiên la đã sắp bao trùm toàn bộ Tước Hoàng sơn sao ngươi còn ở đây? Cha ta và mẫu thân đâu?”

” Bọn họ đã đi rồi, ngươi cũng đi nhanh đi, một lát nữa sẽ khôngkịp” Vân Thư không ngờ được Bảo Bảo lại đi vào nơi này, bằng đạo hạnhcủa nàng sao có thể nhanh đến nơi này như vậy, có lẽ la nhờ Mặc ưng bêncạnh. Đây chính là kiếp số sao?

” Vân Thư điện hạ, ngài không đi sao? Mau rời khỏi gương, có ẢnhNhiên ở đây, chúng ta nhất định sẽ đi kịp” Bảo Bảo ngây thơ nghĩ rằngVân Thư đi không kịp nên mới ở nơi này chờ chết, nàng lại không nghĩ hắn chính là vương của Khổng Tước tộc, cũng là loài biết bay, cho nên hắn ở lại là đã muốn chịu chết.

” Phải đi, ta đã sớm đi rồi, làm sao chờ tới bây giờ, nghe nói ngươihiện tại là nữ vương của Xà tộc, nữ vương bệ hạ mau đi đi, sau này nhờngươi thay ta chiếu cố tốt cho đệ đệ của ngươi”. Hắn vẫn có chút khôngbỏ xuống được Mặc Mặc, mà gương mặt trước mắt kia giống y chang vật nhỏquật cường, trừ bỏ màu mắt, nhưng cho dù màu mắt bọn họ có giống nhauthì hắn vẫn phân biệt được.

Bảo Bảo vốn đang định đi, khi nghe hắn nhắc tới đệ đệ thì tỉnh ngộ,hiểu rằng Tước vương đại nhân không có đơn giản, hắn là người Mặc Mặcyêu, nếu nàng và Thanh Liên phải vĩnh viễn chia cách thì nàng sẽ đaulòng đến tâm tê phế liệt, nên nếu Vân Thư không đi thì người đau lòng,thống khổ sẽ là Mặc Mặc, cho nên nàng quyết định sẽ mang hắn đi cùng.

Nếu Vân Thư chết đi thì Mặc Mặc chắc chắn sẽ không thể sốn vui vẻ,nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng tùy hứng cũng không sao, từ nhỏ đếnlớn tuy rằng nàng luôn tìm cách khi dễ Mặc Mặc nhưng không cho phépngười khác làm đệ đệ thân ái của nàng thương tâm, nhất là người Mặc Mặcyêu, nàng càng không cho phép hai người yêu nhau lại là ra chuyện khiếnđối phương đau lòng.

Nghĩ xong liền lập tức ôm lấy mặt gương, bay đến cạnh Ảnh Nhiên “ Ảnh Nhiên, chúng ta đi”

Vân Thư ở trong kính có chút bất đắc dĩ lại cảm động nói “ nữ vươngbệ hạ, mau bỏ gương lại, ngươi mang theo nó thì không thể ra khỏi TướcHoàng sơn này”

” Ai nói? Ta mặc kệ ngươi vì cái gì kiên trì phải ở lại chỗ này chờchết, nhưng ngươi chết đi thì từ nay về sau Mặc Mặc sẽ không thể sốngvui vẻ được, ta không cho phép, cho tới bây giờ chỉ có ta được quyền khi dễ hắn, làm cho hắn thương tâm, khi nào mới tới lượt ngươi?” Bảo bảothật ra cũng lo lắng, nhưng chỉ có thể dùng ngữ khí hung hăng để cả vúlấp miệng em.

Vân Thư đương nhiên hiểu được sự quan tâm của nàng, chính vì như thếhắn càng không để nàng bị liên lụy, vì nàng là nữ nhi của Như Mặc, làthê tử của Thanh Liên, lại là tỷ tỷ duy nhất của Mặc Mặc, cho dù nàng vì lý do gì mà đến đây thì hắn cũng phải làm cho nàng rời đi.

” Nữ vương bệ hạ, đây là ân oán riêng giữa ta và thiên đình, khôngmuốn làm liên lụy tới người khác, ngươi mau bỏ gương xuống đi. Hiện giờthân thể ta rất suy yếu, ngay cả biến thân cũng không được, tất cả chỉdựa vào mặt gương để hấp thụ linh khí của hồng ngọc mới có thể nóichuyện được với ngươi, nếu ngươi nhất quyết mang gương ra khỏi TướcHoàng sơn thì mặt kính sẽ vỡ vụn thành trăm ngàn miếng, ta cũng sẽ lậptức chết đi, đây là sự thật, nhưng nếu ở lại đây thì ta còn có thể sốngthêm một thời gian nữa. Cho nên dù ngươi có cứu ta hay không thì ta cũng không còn chọn lựa nào khác, ngươi nhanh đi đi” Vân Thư cố hết sức đểnói, hơi thở cũng hỗn loạn hơn, người của Bắc Dao gia quả nhiên đều rất ấm áp, như vậy là đủ.

” Cái gì? Ngươi nói thật?” Bảo Bảo run rẩy hỏi lại.

” Thiên chân vạn xác! Cho nên đừng làm ta trong giây phút cuối nàycòn phải có lỗi với Mặc Mặc, ngươi mau đi đi, nếu không thực sự sẽ không kịp nữa” Vân Thư dùng sức mở mắt, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.

Bảo Bảo ôm gương phi thân xuống, rơi xuống trên mặt đất, đúng là ởphía trên của Bán Nhật cung và Trung Thiên cung, Ảnh Nhiên cũng rơixuống theo bọn họ, toàn thân run run “ tiểu chủ, thời gian không cònnhiều, ngươi nhìn xem, thiên la cách mặt đất chỉ là một khe hở nhỏ, nếuchúng ta không đi thì sẽ không kịp nữa”

Bảo Bảo giờ phút này cũng cảm giác được áp lực thật lớn của tiên linh nhưng nhìn Vân Thư giam mình trong ma kính hồng ngọc thì cắn chặt răng “ Ảnh Nhiên, ngươi đi đi, ta không đi, ta muốn ở lại đây”

” Không được, tiểu chủ, ngươi đùa giỡn cái gì chứ, đây là chuyện sinh mệnh, không phải là thời điểm để ngươi bốc đồng, đi mau. Ngươi muốn Hồvương đại nhân phải đau buồn vì ngươi sao?”. Ảnh Nhiên rống to làm BảoBảo không nhịn được mà cười khổ “ Thanh Liên, xem ra lần này ngươi sẽ vì ta mà khóc, đáng tiếc là ta không nhìn thấy. Ảnh Nhiên, ta nói thật,ngươi đi đi, ta không thể để Vân Thư một mình ở lại đây, trong cơ thể ta có Hỏa Hồ Thánh Châu, có thể chống đỡ được một lát, trong lúc đó chúngta sẽ nghĩ biện pháp để rời khỏi nơi này, ngươi không giống ta, mau đinhanh đi. Nếu có thấy phụ thân và mẫu thân ta thì nhắn giúp ta mộttiếng”

” Tiểu chủ không đi, Ảnh Nhiên cũng không đi!” Ảnh Nhiên nói xong, lại biến thành hình ngươi, vẻ mặt cũng tràn đầy quyết tâm.

” Ảnh Nhiên, ngươi cần gì phải làm vậy, không giấu ngươi, Vân Thư làngười mà đệ đệ ta yêu, ta tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của bọn hắn, ở lạichỗ này là chuyện nên làm, nhưng ngươi thì khác, ngươi không có liênquan gì, ngươi cần gì phải ở lại đây chịu chết”

” Như thế nào không quan hệ?mệnh của Ảnh Nhiên là do tiểu chủ cứu,tiểu chủ là chủ nhân của ta, mà ta là người hầu của ngươi, chủ nhân phải chờ chết, người hầu sao có thể chạy trốn, ta không đi” Ảnh Nhiên tínhtình cũng rất quật cường.

Vân Thư ở trong kính thấy các nàng cãi nhau, cảm thấy mệt mỏi và bấtđắc dĩ, cảm động vì sự quan tâm của các nàng nhưng lại thấy áy náy, cólỗi với Mặc Mặc, Như Mặc và Thanh Liên, là hắn hại bọn họ mất đi ngườithân.

” Nữ vương bệ–”

” Gọi ta Bảo Bảo đi! Ta gọi là ngươi là Vân Thư”. Bảo Bảo lập tức cắt lời hắn, tốt xấu gì cũng là người một nhà, cần gì phải xưng hô kháchsáo như vậy. Huống chi không bao lâu nữa bọn họ đều phải chết, mấy cáixã giao, lễ nghi này càng không cần để ý tới. Nói trong lòng không hốihận là giả nhưng nếu nàng vì sinh mạng của mình mà bỏ lại người yêu củaMặc Mặc ở trong này thì lòng cũng nàng sẽ không yên, nàng tin tưởng, nếu đổi lại là Thanh Liên bị nhốt trong này thì Mặc Mặc cũng sẽ không bỏhắn ở lại một mình.

” Bảo Bảo, các ngươi hiện tại muốn đi cũng đã không kịp rồi, thiên la chỉ còn nửa canh giờ nữa là sẽ khép lại hoàn toàn, đến lúc đó toàn bộTước Hoàng sơn sẽ giống như bị hỏa thiêu, đây vốn là vận mệnh của ta,các ngươi tội gì phải làm thế? Thôi, hiện tại nói gì cũng đã chậm, chúng ta quay về thần điện đi, đó là trung tâm của Tước Hoàng sơn, linh khírất vượng, có thể ngăn cản được chốc lát”

Vân Thư tuy rằng ở trong kính nhưng tầm nhìn không hề bị trở ngại.

Bảo Bảo lập tức nghe lời, cầm lấy gương rồi cùng Ảnh Nhiên phi thânlên, một lần nữa lại quay lại thần điện, ở nơi vừa mới rời khỏi nhiệtkhí bắt đầu tăng cao, từ từ tỏa ra từ mặt đất, làm cho Bảo Bảo cùng ẢnhNhiên cảm thấy rất không thoải mái.

Một lần nữa tiếng vào thần điện, cảm giác tốt hơn nhiều.

” Vân Thư, ngươi có tính toán đen tối gì mà lừa được cha ta và Mặc Mặc đi?”

Chưa nói tới chuyện Mặc Mặc yêu hắn đến chết đi sống lại, làm sao cóthể để hắn ở lại nơi này một mình chờ chết, mà phụ thân và mẫu thân cũng không phải loại người bỏ bạn, lúc này nàng cũng hiểu được vì sao ThanhLiên sau khi từ Tước Hoàng sơn trở về thì không được bình thường, thì ra không phải vì cầu thân không thành mà là vì chuyện của thiên la, hơnnữa cũng không biết nên nói với nàng thế nào về chuyện phụ thân và mẫuthân ở lại nơi này.

Hiện tại có chút khen ngợi Vân Thư, ngay cả hồ ly ngàn năm như ThanhLiên cũng bị hắn đuổi đi, nếu nàng không đến Hỏa Hồ tộc tìm Thanh Liênrồi tới đây thì mãi mãi cũng không biết được chuyện này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bảo Bảo lại thấy bừng bừng lửa giận, mọi người đều muốn hi sinh, bỏ lại một mình nàng sao?

Chết tiệt, hiện tại đổi thành một mình nàng bỏ lại mọi người. Quả nhiên là có báo ứng mà còn tới rất nhanh.

Nhưng mặc kệ có kế quả gì thì cũng không tránh khỏi có người phảithương tâm, Bảo Bảo cảm thấy may mắn vì hiện giờ người chết chỉ có mộtmình nàng, nếu tất cả bọn họ chết đi, để lại một mình nàng cô độc thì đó mới là chuyện đáng sợ nhất, nếu là vậy thì nàng tình nguyện để ngườichết là nàng.

” Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, ngươi lại muốn tới nơi này!”Vân Thư gật gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Bắc Dao Bảo Bảo,” ngươi cùng Mặc Mặc thực sự rất giống nhau”

” Đó là đương nhiên, cho dù ta khi dễ hắn thế nào, khinh bỉ hắn rasao thì cũng không thay đổi được chuyện chúng ta là tỷ đệ song sinh.Thực ra ta làm sao nghĩ sẽ có lúc đến đây chứ, có lẽ là do vận mệnh.Nếutiểu ngu ngốc Mặc Mặc kia không trêu chọc tới ngươi thì ngươi cũng không có kết cục thê thảm như ngày hôm nay, mà hắn bi ngươi tiễn bước thì sẽcó người hoàn lại ân tình của ngươi, ta tốt xấu gì cũng họ Bắc Dao,ngươi mất Mặc Mặc, ta mất Thanh Liên, chúng ta huề nhau”

Bảo Bảo lúc này lại bình tĩnh ngồi xếp bằng bên cạnh mặt gương, Ảnh Nhiên cũng ngồi bên cạnh nàng.

“Rời xa Thanh Liên, ngươi có đau không?”

” Đau! Như thế nào không đau? Đáng tiếc ngươi không thể ra đây nếukhông sẽ phát hiện nơi này cũng bắt đầu nóng lên, có lẽ vì linh khí bốchơi lên mặt đất nên rất nóng, ta nghĩ ta không cần đợi đến lúc thiên lathực sự phát ra uy lực, lòng ta đều không muốn từ bỏ cha mẹ và ThanhLiên, nhưng con người sống ở đời sẽ có lúc phải làm chuyện mình khôngmuốn, cho nên mới có câu: tình thế cực chẳng đã hay là thân bất do kỷ,ngươi thì sao, có yêu đệ đệ ta không?”

Bảo Bảo vừa cười, vừa lấy tay ấn vào ngực, thoải mái tán dóc với Vân Thư.

Vân Thư lúc này cũng rời khỏi nhuyễn tháp, đi tới trước mặt gương,ngồi xếp bằng như Bảo Bảo, nếu không phải cách một mặt kính hoàng kimthì có cảm giác hai người đang ngồi đối diện nhau.

“Cũng giống ngươi, nhưng ta có nhiều chuyện không được hay ho gì, takhông xứng với sự tinh khiết và chân thành của Mặc Mặc, không muốn cóngày nào đó sự u tối của ta sẽ ảnh hưởng tới hắn, những chuyện xảy rahôm nay, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ có thể chết mới có thể rũ bỏ mọi thứ, mặc kệ là người khác thiếu ta hay ta thiếu họ, ta cũng không quantâm nữa, chỉ duy nhất một điều là không thể bỏ được Mặc Mặc, hắn còn quá trẻ, còn có nhiều thời gian, nhiều chuyện quan trọng để làm, nhưngkhông ngờ đến phút cuối còn làm liên lụy tới ngươi, thực xin lỗi”

“Không cần nói xin lỗi, ta cũng không phải vì ngươi, ta là vì MặcMặc, vì phụ thâ, vì Thanh Liên, vì những người ta quan tâm, tuy rằng ởlại cũng không thay đổi được gì nhưng ít nhất là muốn bọn họ biết rằngngươi không có cô đơn một mình, ngươi còn có ta, ta lúc này chính làngười nhà của ngươi, còn có Ảnh Nhiên, ba chúng ta làm bạn với nhau,không ai cô đơn nữa, có đúng không? Ngươi cũng đừng trái lương tâm mànói rằng ngươi thích đơn độc một mình”

“Ta đúng thật không thích cảm giác cô đơn một mình, cho tới bây giờcũng không, ta thích có người quan tâm ta, ở bên cạnh ta, có người yêuta, ta chưa bao giờ muốn thành tiên, thanh hoa, cao quý cũng là do người khác nói về ta, thực ta ngươi có biết ta hận bốn chữ này lắm không? Tacăn bản không phải là một người như thế. Thực sự là châm chọc. Cho tớitrước khi chết, ta mới có thể thản nhiên nói ra tất cả, tóm lại là mặckệ thế nào, Bảo Bảo, ta muốn cảm ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi ngay từđầu đã không xem ta là người ngoài, đáng tiếc không còn cơ hội nữa, nếukhông ta sẽ rất vui vẻ nới với Mặc Mặc rằng ta nguyện ý trở thành ngườicủa Bắc Dao gia”

” Hiện tại cũng không chậm, ngươi quên ta là tỷ tỷ của Mặc Mặc sao,ngươi muốn thành người nhà ta không phải phải qua cửa của ta trước sao?Tuy rằng tuổi của ta nhỏ hơn ngươi, đạo hạnh cũng không bằng nhưng aibiểu ngươi thích đệ đệ ta cho nên bối phận ta lại cao hơn ngươi, ngươigọi ta một tiếng tỷ tỷ thì có thể thành người nhà của ta, thế nào? thựcquá dễ nha”

Bảo Bảo có chút trêu ghẹo nhìn hắn, Vân Thư cũng mỉm cười ấm áp, chân thành gọi “ tỷ tỷ”

Bảo Bảo cảm giác như nước mắt sắp trào ra “ ai, Vân Thư ngoan, ngươi là người nhà của ta, ta thừa nhận”

” Tiểu chủ, Ảnh Nhiên cũng muốn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ” Ảnh Nhiên nước mắt cũng đã sớm tràn mi.

Bảo Bảo quay đầu lại nhìn nàng, cầm tay nàng “ có vấn đề gì đâu,ngươi nếu không chê mà gọi người nhỏ tuổi hơn mình là tỷ tỷ, ta còn cầukhông được a. Từ nay về sau Ảnh Nhiên sẽ là muội muội của ta, mau gọimột tiếng tỷ tỷ đi”

” Tỷ tỷ!” Ảnh Nhiên dùng sức lấy tay lau nước mắt, cao hứng gọi, BảoBảo cũng lớn tiếng đáp lại, sau đó hai người ôm nhau, cùng rơi lệ cảmđộng.

Lúc này thiên địa đột nhiên rung chuyển, Vân Thư lập tức biến sắc “thiên la cuối cùng cũng đã khép lại. Bảo Bảo, Ảnh Nhiên mau tiến vàotrong kính”

Nhất thời hồng ngọc lại sáng lên, mặt kính màu vàng lộ ra một lỗ hổng nhỏ, Bảo Bảo cùng Ảnh Nhiên lập tức theo đó đi vào bên trong.

Khi mặt kính khép lại, một đạo ánh sáng màu đỏ cũng xuyên thấu thần điện, thông qua đỉnh chóp mà hướng lên trời.

” Bảo Bảo, Ảnh Nhiên, nguyên thần hợp nhất, cùng vận dụng pháp lực,gương hồng ngọc có thể giúp pháp lực của chúng ta tăng thêm mấy phần, có thể giúp chúng ta chống đỡ một hồi”. Thân hình Vân Thư chỉ là một cáibóng màu trắng, Bảo Bảo và Ảnh Nhiên lúc trước vì cách mặt kính mà không nhìn thấy rõ, bây giờ nhìn thấy mới biết đây chính là linh thể của VânThư.

“Dạ” Hai người lập tức nghe theo lời, không dám phân tâm.

Lúc này Như Mặc và Tuyết Ưng vương cũng vừa đến Tước Hoàng sơn liền nhìn thấy một đạo ánh sáng màu hồng trong không trung.

” Đáng chết, thiên la đã khép lại” Như Mặc nhịn không được mà lớntiếng, không biết đạo hồng quang kia là bảo bối gì của Vân Thư, tuynhiên nhìn ánh sáng của nó thì biết cũng chỉ chống đỡ được một vài canhgiờ, không được, hắn muốn vào trong.

Lập tức bắt đầu vươn tay bấm đốt ngón tay rồi nói với Tuyết Ưng vương và Bắc Dao Quang “ Tuyết Ưng, Dao Quang, phía đông nam còn có một lỗhổng, ta muốn đi vào trong”

Hai người kia đều biết sẽ không ngăn cản được Như Mặc, Bắc Dao Quangkiên cường đáp “ Như Mặc, ngươi đi đi, ngươi yên tâm, nếu ngươi chết, ta nhất định không sống một mình, ngươi sống, mặc kệ là bao lâu ta cũng ởđây chờ ngươi”

Không cần nói nhiều, chỉ một câu như vậy là đủ.

Như Mặc gật đầu, không chút do dự hóa thành một đạo lục quang hướng phía đông nam mà đi.

Tiếp theo là “ầm, ầm” nghe giống nhưng thiên địa sụp đổ.

Tuyết ưng cùng Bắc Dao Quang đều biết đây là âm thanh do thiên la đã hoàn toàn khép lại mà tạo thành.

Cùng lúc đó, Thanh Liên và Mặc Mặc đã thoát khỏi tác dụng của Thiênhạ túy, trong lòng cùng có một cảm giác mất mác thật lớn, lớn đến mứckhông muốn sống nữa, cũng vội vàng hướng về Tước Hoàng sơn mà tới.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: hi vọng là tới kịp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.