Chương trước
Chương sau
Bảo Bảo tiểu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh nhi đưa tớimột ly trà đồng thời lấy đi cuốn sách nàng cầm trong tay đã nửa ngày màchưa đọc được một chữ “ có tâm sự gì thì có thể nói ra, hiện tại chủnhân và Xà quân đại nhân không có ở nhà, Thanh nhi dù vô dụng nhưng lắng nghe người tâm sự thì vẫn có thể”” Không có gì, Thanh nhi thúc, ngươi không cần lo lắng! Ta tốt lắm,ta chỉ cần thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh một chút mà thôi”. Bảo Bảo thản nhiên, đây là chuyện của nàng, không ai có thể giúp được nàng màchỉ có nàng.

“Tiểu chủ cứ gọi ta là Thanh nhi đi, ngươi kêu thúc, ta không dámnhận, như vậy là trái quy củ”. Thanh nhi nét mặt vẫn còn lộ nét trẻ con, hoàn toàn không xứng với bề ngoài đứng đắn cùng khí độ trần ổn, lúc này hắn có chút bối rối nhìn Bảo Bảo.

Tiểu chủ sau khi đi ra ngoài trở về, thực sự có thay đổi, một thờigian ngắn ngủi nhưng hơi trở ổn trọng hơn rất nhiều, không còn cảm giácmãnh mẽ như trước kia, tâm tư cũng nặng nề hơn. Trước kia Bảo Bảo tiểuchủ hiếu động, cho dù là mất hứng thì nàng cũng sẽ kiếm vài người đểtrêu chọc giải sầu chứ không phải ngồi yên một chỗ như bây giờ.

Đương nhiên càng sẽ không chủ động gọi hắn là Thanh nhi thúc như vậy, tuy rằng xưng hô này là chủ nhân và đại nhân đã yêu cầu hai vị tiểu chủ từ nhỏ gọi hắn như vậy, nhưng hai vị tiểu chủ vì bề ngoài của hắn màcho tới bây giờ cũng không chịu gọi, chỉ khi nào có chủ nhân và Xà quânđại nhân ở bên cạnh thì mới gọi mà thôi, chứ đâu phải như hôm nay tâmbình khí hòa mà gọi hắn là thúc. Làm cho hắn có chút không quen.

“Quy định gì? Xưng hô này là phụ thân và mẫu thân vẫn muốn chúng tagọi ngươi như vậy, nhưng lúc trước chúng ta còn nhỏ, không hiểu chuyện,bướng bỉnh, bây giờ chúng ta đã lớn, hơn nữa Thanh nhi thúc cũng đã làvương phu của Thú tộc, Bảo Bảo nếu không gọi ngươi là thúc thì mới làkhông hợp lễ nghi quy củ”

Bảo Bảo buông chén trà trong tay, đưa mắt nhìn Thanh nhi, ánh mắt mêmang làm cho Thanh nhi không khỏi đau lòng vì nàng. Bảo Bảo luôn làmngười ta đau đầu nhức óc chưa từng có ánh mắt như đứa nhỏ bị lạc đườngnhư bậy giờ. Thanh nhi không khỏi thắc mắc rốt cuộc mấy ngày qua tiểuchủ Bảo Bảo đã gặp phải chuyện gì, đã trải qua như thế nào để một đứanhỏ trong khoảng thời gian ngắn lại trở thành một người lớn với vẻ mặtđau thương như vậy.

” Tiểu chủ, có người khi dễ ngươi sao?” Thanh nhi không khỏi suy đoán như vậy, tuy rằng là khả năng không lớn, có ai dám động tới bảo bối của toàn bộ Xà tộc chứ? Chưa nói đến chủ nhân và Xà quân đại nhân, mà ngaycả mình và Thú tộc cũng sẽ vì tiểu chủ mà ra tay, còn chưa nói tới bảnthân tiểu chủ đã có năng lực khủng bố và phá hoại cực kỳ lớn.

” Thanh nhi thúc, biểu tình của ngươi rất ngưng trọng, ta không sao,ai dám khi dễ ta nha. Ta không khi dễ người ta cũng đã mừng đến đốt pháo rồi”. Bảo Bảo vốn đang buồn, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Thanh nhithì cũng buông lỏng một chút, mỉm cười.

Nàng cảm thấy mình may mắn khi được sinh ra trong một gia đình nhưvậy, có phụ thân và mẫu thân tốt, còn có Thanh nhi bọn họ thực sự quantâm mình như người nhà, tổn thương tronh lòng nàng được xoa dịu mộtchút.

Thấy nàng cuối cùng cũng có thể cười, Thanh nhi cũng thả lỏng tâmtình, vẻ mặt cũng thực sự chăm chú “ vậy cũng phải, tiểu chủ trước giờlà người không chịu thiệt, cho tới bây giờ chỉ có nhà người khác mangcon tìm đến đây mắng vốn, làm cho chủ nhân và đại nhân phải đứng ra phân xử, nhưng cũng chưa bao giờ làm cho chủ nhân và đại nhân phải mất mặtvì ngươi”

” Thanh nhi thúc đây là đang chê cười Bảo Bảo bất hảo sao?” Bảo Bảonheo lại ánh mắt, biết Thanh nhi nói nàng trước đây, luôn thích trêuchọc các đứa nhỏ khác trong tộc, tuy rằng đã là chuyện xảy ra rất lâunhưng nghe hắn nhắc tới cũng có chút ngượng ngùng.

” Nào dám chê cười tiểu chủ, chỉ là Thanh nhi thích tiểu chủ có bộdáng tràn đầy sức sống như vậy, cho dù là chỉnh người thì cũng là xửđúng người đúng tội, không giống như tiểu chủ hiện tại, ngươi nhìn gương xem, mặt mày đều nhăn thành nếp, trong ấn tượng của Thanh nhi, tiểu chủ cho tới giờ chưa từng do dự, đắn đo như vậy”

Thanh nhi khẩu khí ôn hòa, lại một lần nữa đưa chén trà cho Bảo Bảo“Thanh nhi tuy rằng đạo hạnh không bằng tiểu chủ nhưng dù sao cũng sốngnhiều hơn tiểu chủ tới hai ngàn năm, cho nên có rất nhiều chuyện Thanhnhi đã nhìn thấy, mặc kệ bây giờ tiểu chủ có phải là vương của một tộchay không ,cũng không quản việc Thanh nhi đã rời khỏi Xà tộc thì tronglòng Thanh nhi, tiểu chủ vẫn rất đáng yêu, bướng bỉnh, hoạt bát lại rấtcó lý tưởng và quyết đoán. Cho nên mặc kệ tiểu chủ lúc này vì chuyện gìmà u sầu, Thanh nhi đều hi vọng ngày mai, tiểu chủ lại khôi phục bộ dáng như thường ngày”

” Thanh nhi thúc, ngươi thật tốt! thần thái và khẩu khí nói chuyệncủa ngươi thật sự có vài phần giống như là phụ thân của ta”. Bảo Bảonghe những lời của hắn thì hốc mắt phiếm hồng, đột nhiên dùng sức nhàotới, ôm lấy Thanh nhi, ở trên vai hắn nhẹ giọng hỏi “ Báo vương đại nhân đối với ngươi có tốt không?”

Thanh nhi sửng sốt, lập tức có chút ngượng ngùng gật gật đầu, sau đólại nghĩ Bảo Bảo đang dựa vào vai hắn thì sẽ không thấy hắn gật đầu chonên mới lên tiếng “ Linh Lung đối với ta tốt vô cùng”

“Vậy Thanh nhi thúc có thấy hạnh phúc không? ngươi yêu Báo vương đạinhân sao?” Bảo Bảo buông Thanh nhi ra, mặt đối mặt, chăm chú nhìn hắn.

Thanh nhi thấy nàng lại rơi vào suy tư, thực sự là thời điểm nàng cần hắn hỗ trợ, cho nên không nghĩ ngợi gì mà gật đầu nói “ ta cảm thấy tarất hạnh phúc, ta cũng yêu linh Lung, nàng là một nữ nhân rất tốt cũnglà một bạn đời tốt”

“Như mà không phải lúc trước Thanh nhi thúc yêu Trân châu sao? Ngươiyêu nàng gần một ngàn năm, nhưng chỉ mới sống với Báo vương đại nhânkhông đến một trăm năm, ngươi như thế nào lại có thể khẳng định là yêunàng mà không phải là đồng tình vì những gì nàng đã trả giá vì ngươi?”Bảo Bảo thắc mắc rất hợp tình hợp lý mà Thanh nhi lại nhìn nàng có chútngoài ý muốn, liền vội vàng bổ sung “ thực xin lỗi Thanh nhi thúc, takhông cố ý, coi như ta chưa từng hỏi chuyện này đi”

“Không sao, ta không phải vì chuyện này mà do dự, ta chỉ đang nghĩ tiểu chủ là phiền não vì chuyện tình cảm sao?”

Bảo Bảo chần chờ nửa khắc gật gật đầu,” Đúng vậy, hiện tại lòng tađang rất bối rối, không biết nên kiên trì với tâm ý của mình hay là từbỏ cùng thỏa hiệp, nhưng cho dù ta chọn cách nào thì ta đều có chútkhông cam lòng”

“Tiểu chủ thực sự đã trưởng thành, trước kia tiểu chủ dù thế nào cũng sẽ không nói như vậy” Thanh nhi nghe nàng nói những lời này thì biết đã bị lún sâu vào tình yêu, nhưng trong yêu giới ai có bản lĩnh và mị lựclớn tới mức chỉ trong thời gian ngắn đã làm tiểu chủ Bảo Bảo mê muội đến nỗi thành bộ dáng như hiện tại?

“Thanh nhi thúc, ngươi cũng nhìn ra ta không thể quay đầu lại?”. BảoBảo không khỏi có chút bi ai, ngay cả người khác đều cảm thấy nàng không thể thu hồi phần tình cảm này, mà Thanh Liên, ngươi sao lại nhẫn tâm vì thỏa hiệp và đồng tình mà mới yêu ta?

” Tiểu chủ, ngươi nghe Thanh nhi nói, tuy rằng Thanh nhi không biếtngươi thích ai, nhưng nếu là cho tiểu chủ thích thì người đó hẳn làngười rất tốt, Thanh nhi cũng không muốn khuyên tiểu chủ lựa chọn, trong chuyện tình cảm, không thể nghe người khác mà phải tự mình nhận địnhmới được, nếu không chưa nói là đả thương người mà ngay cả đau khổ củabản thân mình cũng không trừ bỏ tận gốc được”

Thanh nhi vừa vỗ nhẹ vào cánh tay của Bảo Bảo, tiếp tục ôn hòa nói “ngươi hỏi vì sao ta biết là ta yêu Linh Lung mà không phải đồng tìnhnàng? Ta đương nhiên biết, ta là một nam nhân trưởng thành cho nên cóthể nhận biết được trong lòng mình thích hay không thích một người, cómuốn ở bên cạnh nàng hay không, không ai rõ hơn chính bản thân mình. Tathừa nhận lúc đầu ở cùng một chỗ với Linh Lung thì trong lòng ta vẫn còn bóng dáng của Trân Châu nhưng đó là quá khứ không thể chối bỏ, mặc kệTrân Châu là người xấu như thế nào thì ta cũng đã từng thích nàng, muốnlập tức quên đi sự tồn tại của nàng là giả dối, là không thể, nhưng tacũng không phải là người không có suy nghĩ, ai tốt với ta, ai thực lòngđối đãi với ta, ta đều biết và ta làm sao có thể thờ ơ?”

Thanh nhi biểu tình tựa hồ có chút nhớ lại tình cảnh ban đầu, khóemiệng cũng mỉm cười “ năm đó, ở ngay tại Xà sơn này, nàng nguyện ý yêuta, nhân nhượng ta tất cả, ta cảm nhận rõ ràng sự mềm lòng của mình, rồi lại gặp nhau, một lần, rồi lại một lần, lòng ta cũng bắt đầu có ý vớinàng. Nhưng là do ta trước đó xem nhẹ thôi, nhưng tình yêu đâm chồi rồiâm thầm sinh sôi, nảy nở, làm cho ta biết được lòng ta vẫn tràn đầy khát vọng. Ta nghĩ bắt đầu từ lúc đó, trong lòng ta rốt cuộc đã nguyện ýthừa nhận, ta thực ra đã sớm yêu nàng, chỉ là khi đó chưa đủ sâu đậm màthôi. Hiện tại tình yêu lớn dần theo từng ngày, đây là cảm giác chânthật của ta, mà ta cũng chưa từng nói với Linh Lung”

” Thanh nhi thúc, cám ơn ngươi! Ta rốt cục hiểu được!” Bảo Bảo nhìnnam tử trước mặt diện mạo vẫn còn chút trẻ con nhưng khí độ lại trưởngthành, trầm ổn, rốt cuộc hiểu được vì sao phụ thân và mẫu thân yêu quýhắn, rốt cuộc cũng hiểu vì sao một nữ nhân mạnh mẽ như Ngọc Linh Lung ởtrước mặt hắn lại mềm mại như một con mèo nhỏ. Thanh nhi không giống như một nam tử bình thường, Trân Châu trước kia không đáp lại tình cảm củahắn là tổn thất lớn nhất đời nàng. “Thanh nhi thúc, yêu một người vàđược người yêu, thực sự là một hạnh phúc”

” Tiểu chủ, không cần nói như vậy, mỗi người một hoàn cảnh, yêu cũngvậy, khi có người thích hợp xuất hiện thì đoan chắc ngươi sẽ nhìn thấyhắn.Tiểu chủ nhất định phải hiểu rõ mình muốn gì, ngươi đối với ngườikia mặc kệ là trả giá ít hay nhiều, mặc kệ trải qua bao nhiêu gian khổ,đều nguyện ý ở cùng nhau, chỉ cần ở chung với hắn dù chỉ một khắc, ngươi cũng cảm thấy những cảm xúc đơn giản trong lòng cũng biến thành phứctạp, ấm áp. Nếu ngươi cứ kiên trì như thế thì ta không tin có nam nhânnào lại có thể tổn thương ngươi. Năm đó, ta tận mắt chứng kiến chủ nhândùng cách nào để thu phục Xà quân đại nhân trong lòng bàn tay, đừng nghĩ chủ nhân chỉ là một nhân loại yếu ớt, bản chất của nàng rất mạnh mẽ,kiên cường, Thanh nhi từ lúc chào đời tới giờ chưa gặp qua người nàocứng cỏi như nàng”

Thanh nhi vừa nói một bên nở nụ cười,” Nàng năm đó lần đầu tiên gặpXà quân đại nhân đã quyết định thực hiện kế hoạch câu dẫn, đem đại nhântrở thành trượng phu của mình, chẳng sợ gặp phải khó khăn, khổ sở, tìnhyêu của nàng chưa từng có hối tiếc và giữ lại. Thậm chí còn vì yêu đạinhân mà nàng đã tính thành toàn cho người, để hắn thành tiên. Ta chưatừng gặp qua một nữ nhân nào như nàng, cũng chính vì thế mà ta chọn nàng làm chủ nhân và Xà quân đại nhân cuối cùng cũng bị nàng hấp dẫn, rơivào bể tình. Một trăm năm qua ân ái có tăng mà không giảm, tiểu chủ,ngươi thân là nữ nhi của chủ nhân và đại nhân, gặp chuyện khó khăn phảiđối diện mới đúng, mềm nắn rắn buông, bằng bản lĩnh của ngươi chẳng lẽkhông thu phục được một nam nhi?”

” Thanh nhi thúc, ngươi nói rất đúng, ta thực sự là ngu ngốc. Ta hiện tại đã hiểu rõ, ta đường đường là nữ vương của Xà tộc lại không thuphục được một nam nhân, thật đúng là làm mất mặt phụ thân và mẫu thânta,còn có thể diện của ta nữa. Không cần biết hắn vì lý do gì mà khôngthể đón nhận tình yêu của ta, ta cũng có tự tin trong sinh mệnh thiêntrường địa cửu, ta nhất định sẽ làm cho hắn yêu ta, vấn đề đơn giản chỉlà thời gian mà thôi, mà với chúng ta thì thời gian không tính là gì.Cảm ơn ngươi, Thanh nhi thúc, nếu không có lời khuyên của ngươi có lẽ ta vẫn còn không biết nên làm thế nào, sẽ mất không ít thời gian mới cóthể để bản thân chấp nhân, ngày mai ta sẽ đi tìm hắn”

Bảo Bảo không còn bộ dáng ủ rũ như trước nữa mà đôi mắt sáng quắc như dạ minh châu, Thanh nhi nói rất đúng, mềm nắn rắn buông, nàng sẽ làmcho toàn bộ Hỏa Hồ tộc biết vương của bọn họ là người của Bảo Bảo nàng,ai cũng đừng mong ngăn cản được bọn họ. Cho dù bây giờ Thanh Liên vì ràn buộc của huyết khế mà miễn cưỡng yêu nàng, nàng cũng bằng lòng, dù saonàng cũng chỉ mới một trăm tuổi, thời gian còn quá ngắn, chưa đủ đểThanh Liên tin nàng yêu hắn sâu đậm, nhưng không sao, nếu huyết khế tồntại thì cũng có nghĩa cả đời này nàng và Thanh Liên sẽ luôn dây dưa vớinhau.

Một trăm năm không được thì một ngàn năm; một ngàn năm không đủ liềnmột vạn năm, nàng tin sẽ có ngày Thanh Liên sẽ yêu nàng, nếu nàng khôngchiếm được tình yêu của hắn thì ít ra cả đời này bọn họ vẫn phải ở bêncạnh nhau.

Nghĩ đến đây, Bảo Bảo hận không thể ngay lập tức đến Hỏa Hồ tộc tìmThanh Liên. Thanh nhi thấy nàng khôi phục bộ dáng như ngày xư thì khôngkhỏi cao hứng “ chúc mừng tiểu chủ đã nghĩ thông suốt, nhưng tiểu chủ có thể nói cho Thanh nhi biết người tiểu chủ thích là ai hay không? cũngđể cho Thanh nhi có thể cho tiểu chủ lời khuyên”

” Thanh nhi thúc, người nọ kỳ thật có lẽ ngươi cũng gặp qua! Nói chongươi là có thể, bất quá ngươi phải giữ bí mật, không được cho phụ thânvà mẫu thân ta biết, hiện tại bọn họ còn đang đau đầu chuyện của Mặc Mặc và Tước vương đại nhân, ta không muốn bọn họ phải lo lắng thêm chuyệncủa ta, ta chờ ta giải quyết xong mọi chuyện sẽ tự mình mang hắn đến gặp bọn họ”

“Tiểu chủ có thể suy nghĩ cho đại nhân như vậy, Thanh nhi đương nhiên sẽ giữ bí mật cho ngươi, cam đoan ai cũng không nói, ngay cả Linh Lungcũng vậy, chuyện này ngươi có thể cho ta biết được chưa?”. Thanh nhi vừa nghe những lời của Bảo Bảo thì vui mừng đến nở nụ cười, từ lúc Mặc Mặcvà Tước vương đại nhân làm ra chuyện tình kinh hãi thế tục, chủ nhân vàđại nhân phải đi Tước Hoàng sơn giải quyết, nhiều năm rồi không có mặt ở Xà tộc, bây giờ Bảo Bảo đã biết thông cảm và lo lắng cho cha mẹ, vì bọn họ mà suy nghĩ, không muốn để bọn họ lo lắng, chứng tỏ Bảo Bảo đãtrưởng thành, hắn làm sao không hỗ trợ tiểu chủ được.

Nhưng một giây sau, Thanh nhi liền hận vì những lời mình đã nói, bởi vì đáp án của Bảo Bảo làm hắn kinh hãi vô cùng.

” Không dối gạt Thanh nhi thúc, đối tượng của Bảo Bảo chính là Hồ vương Thanh Liên” , Bảo Bảo vẻ mặt còn rất tự hào.

Mà Thanh nhi thì đơ như cây cơ, tưởng như mình nghe nhầm “ Bảo Bảo tiểu chủ, ngươi nói ngươi thích ai?”

” Hỏa Hồ tộc Thanh Liên vương!” Bảo Bảo tuy rằng biết khi nói ra tênnày sẽ làm người khác kinh ngạc nhưng biểu tình của Thanh nhi cũng quákhoa trương đi, một chút cao hứng cũng không có, ngược lại như là bị đảkích nặng. Nàng thích Thanh Liên là chuyện khó tưởng tượng vậy sao?

” Ai u, tiểu tổ tông của ta, ngươi sao có thể thích Hồ vương đại nhân được chứ? Không được, không đươc, tuyệt đối là không được”, Thanh nhiđã lấy lại tinh thần liền lên tiếng phản bác.

” Thanh nhi thúc, vì cái gì không được?” Bảo Bảo dùng sức trừng mắt, có chút mất hứng

” Hồ vương đại nhân chỉ một trăm năm nữa là trở thành tiên, Hỏa Hồtộc từ lúc Hồ vương đại nhân sinh ra đã chờ mong ngày hắn thành tiên,chưa nói Hồ vương đại nhân không yêu thích ngươi, cho dù có thì toàn bộHỏa Hồ tộc cũng sẽ không chấp nhận, hơn nữa trở ngại giữa ngươi và Hồvương đại nhân không nhỏ, pháp lực và đạo hạnh của hắn gần bằng với Xàquân đại nhân, ngươi sao có thể thích hắn chứ?”

Thực ra, điều Thanh nhi muốn nói là Bảo Bảo nếu yêu thích Hồ vương,cương quyết ở cùng một chỗ với hắn thì sẽ là đả kích lớn đối với yêugiới và tiên giới, tuyệt đối không thua chuyện thiên giới nghe tin MặcMặc tiểu chủ và Tước vương đại nhân ở cùng một chỗ.

Này, này–

Thanh nhi không biết nên nói thế nào cho phải, hắn lúc này hối hận vì đã hứa hẹn sẽ không nói ra, thay nàng giữ bí mật…bây giờ thì hay rồi,nếu chủ nhân và đại nhân biết được Bảo Bảo đi trêu chọc Hồ vương đạinhân thì không biết sẽ phiền não đến thế nào nữa.

Nếu hắn biết nàng thích Hồ vương đại nhân thì có đánh chết hắn cũngsẽ không khuyên nàng nên kiên trì, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, một lời nói ra bốn ngựa khó thu hồi.

“Vậy thì sao, ta thích hắn, không chán ghét ta là được, thiên đìnhthiếu một thần tiên như hắn cũng không sao mà thêm một thì cũng chẳngnhiều hơn, ta lại muốn hắn là vương phu, chỉ cần hắn không cự tuyệt thìnhững trở ngại giữa chúng ta, ta nhất định sẽ dọn sách, tộc nhân hi vọng thì sao, vậy còn hi vọng của ta thì tính thế nào? nguyện vọng của Thanh Liên thì sao? Không ai hỏi hắn xem hắn có muốn thành tiên hay không,chỉ vì mọi người muốn hắn thành tiên thì hắn phải làm hay sao? Vậy đốivới Thanh Liên là không công bằng. Thanh nhi thúc, mẫu thân đã nói,trong tình yêu không phân biệt giới tính, địa vị hay tuổi tác, đối vớiyêu giới chúng ta lại thêm một cái là không phâ biệt tộc loại, ngươikhông phải cũng trở thành vương phu của Báo vương đại nhân sao? ThanhLiên trở thành vương phu của ta thì có gì sai? Ngươi đã nói ta nên kiêntrì, cho nên ngươi nhất định sẽ ủng hộ ta phải không?”

Bảo Bảo kích động nói thao thao bất tuyệt, Thanh nhi thấy nàng nhưvậy thì ý thức được Bảo Bảo không phải nói đùa, nàng đúng là đã yêu Hồvương Thanh Liên thật rồi, mặc dù hắn không ủng hộ thì nàng cũng sẽ tiến tới, nếu hắn phản đối thì sẽ làm cho nàng thất vọng và thương tâm.

Ai! Quên đi, hắn chấp nhận, ai bảo hắn tốt xấu gì cũng là tể tướngtrên danh nghĩa của Xà tộc chứ. Nếu Bảo Bảo thực sự đưa Hồ vương đạinhân về Xà tộc thì tác động cũng không nhỏ hơn chuyện của tiểu chủ MặcMặc a. Mặc kệ là thế nào, Bảo Bảo cũng là một nữ nhân, thiên giới chắcsẽ không phản đối như chuyện của Mặc Mặc tiểu chủ và Tước vương đạinhân.

Nhưng người của Bắc Dao gia trời sinh là để diệt tiên sao? Từ chủnhân Bắc Dao Quang, bây giờ là hai tiểu chủ, Bắc Dao gia trước sau đãhủy đi ba tài năng tương lai của tiên giới, thiên địa có năm tộc vươngthì đã mất ba, khó trách thiên đình không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.