Chương trước
Chương sau
Khi Liễu Vô Song tiến đến khoang thuyền thì chỉ nhìn thấy một mìnhThanh Liên đứng trước cửa sổ, hắn bình tĩnh nhìn mặt nước, cảnh xuânxuyên qua ô cửa kính mỏng manh, phản chiếu thân ảnh xuất trần mà thêmvài phần lạnh lùng của hắn.

Chưa từng thấy Thanh Liên như vậy, nhiều qua, Thanh Liên luôn tạo cho hắn ấn tượng ôn nhuận, tính tình cởi mở, hòa thuận, có khí chất và lựchấp dẫn kì lạ, chưa có lần nào hắn cảm thấy Thanh Liên xa cách giống như bây giời, y như là mặt trăng trên trời dù ngước nhìn là sẽ thấy nhưnglại chẳng bao giờ với tới được.

Hắn nhất thời không biết nên tiếp tục đi vào hay không cho nên cứ chần chừ đứng yên trước cửa.

Thanh Liên nghe tiếng bước chân nên xoay người lại.

Liễu Vô Song như nghe được tiếng tim mình vỡ ra từng mảnh, bởi vìkhuôn mặt của Thanh Liên lúc này so với băng tuyết trên đỉnh Tuyết sơncòn lạnh hơn, ánh mắt chứa đầy hàn quang nhìn hắn.

” Thanh, Thanh Liên!” Hắn chần chờ hô một tiếng, có chút hoài nghingười trước mặt có phài là Thanh Liên hắn đã quen biết nhiều ngày haykhông, bởi vì nhìn không ra nét tương đồng nào.

” Liễu Vô Song, ngươi thích ta?”

Thanh Liên khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn vềphía Liễu Vô Song, ngữ khí cũng không chút độ ấm, vừa nói vừa đi về phía Liễu Vô Song.

Liễu Vô Song không khỏi thối lui “ ngươi, ngươi”

” Ngươi không phải thích ta sao? Sao không trả lời?” Thanh Liên đốivới sự thoái lui của hắn xem như không thấy, vẫy duy trì cước bộ thongthả tới gần hắn.

Liễu Vô Song chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Liên một thân lãnh khí dần dần tiến tới bên cạnh hắn, ép hắn phải dựa vào boong thuyền phía sau.

” Thanh, Thanh Liên, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Không muốn thừa nhận lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi một người, mộtkhắc trước hắn còn cảm thấy phải có được Thanh Liên thì hắn mới cảm thấy sinh mện đầy đủ nhưng chỉ trong chốc lát, tình yêu say đắm như thủytriều dâng rốt cuộc không tìm thấy tăm tích, làm cho hắn trong lòngkhông khỏi lo lắng. Nhìn Thanh Liên trước mắt vẫn là gương mặt cũ nhưngtrên người hắn không còn cảm giác làm cho tâm hắn cảm thấy an tâm vàthỏa mãn, nếu không có boong thuyền ở phía xoay thì thậm chí hắn đã muốn xoay người bỏ chạy khỏi đây.

” Ta hỏi ngươi có thích ta hay không? muốn cùng ta cả đời sao? Muốnôm ta, hôn ta sao?” hơn nửa người của Thanh Liên gần như áp lên thân thể của Liễu Vô Song, ngữ khí lạnh lùng, ngón tay lại đảo qua gò má củahắn.

Liễu Vô Song co người lại “ Thanh, Thanh Liên, ngươi đừng đùa giỡnnhư vậy, ta, chúng ta là bằng hữu, huống chi chúng ta lại là hai nam tử, ngươi, sao ngươi lại cho rằng như thế?”

” Ýcủa ngươi là ngươi không thích ta? Không nghĩ có được ta, đối vớita không có cảm giác nào khác ngoài tình bằng hữu” ánh mắt của ThanhLiên càng tối hơn, đôi môi gần như kề sát mũi của Liễu Vô Song.

Thanh Liên trở nên xa lạ, quỷ dị như vậy làm cho Liễu Vô Song sợ hãitột đỉnh, cố dùng sức đẩy Thanh Liên ra, ngoài miệng lớn tiếng “ ThanhLiên, ngươi nên tự trọng, ta chỉ xem ngươi là bằng hữu thôi, nếu ngươicòn đùa giỡn với ta như vậy, đừng trách ta đoạn tuyệt quan hệ”

” Phải không?” Thanh Liên bị hắn đẩy ra, cũng không ngạc nhiên, vộivàng phủ nhận, quả nhiên là phàm phu tục tự, cái gì gọi là tình sâu nhưbiển, không phải người không gả…Hắn chẳng qua chỉ thay đổi thái độ mộtchút thì tình thâm của hắn liền thay đổi, lúc trước thì xem mình như ánh trăng trên trời, giây sau đã coi như là rắn rết. Như vậy mà Liễu VôSong trong lòng còn cho là thương hắn sao?

Thật sự là châm chọc! Thanh Liên khóe miệng gợi lên nụ cười lạnhlùng, chẳng qua chỉ thử hắn một chút thôi, hắn đã lộ rõ bản chất yêunông cạn của hắn

” Đương nhiên!” Liễu Vô Song trảm đinh tiệt thiết nói, sợ tiếp theoThanh Liên sẽ có biểu hiện gì đó không nên đối với hắn. Nếu lúc trướchắn từng thích nam tử này thì bây giờ hắn xem như đã tỉnh mộng, hắn nghĩ chắc hắn bị trúng tà nên mới có thể thích một nam tử diện mạo bìnhthường lại mang theo hơi thở tà ác như Thanh Liên. Liễu Vô Song cảm thấy phải dùng hết nghị lực mới có thể chống lại ánh mắt của Thanh Liên, sau này càng không thể để cho người này dễ dàng tiếp cận hắn.

“Trước đây ngươi làm rất nhiều chuyện làm cho ta cảm thấy ngươi thích ta và Bảo Bảo, chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng muốn chúng ta cùnghầu hạ ngươi sao” Thanh Liên cũng không buông tha y, tiếp tục nói.

Liễu Vô Song lập tức lớn tiếng ghét bỏ “ đùa giỡn cái gì, Liễu VôSong ta muốn dạng nam nhân, nữ nhân nào mà không có, sao lại phải thíchngươi? Ngươi thực là tự tin. Thanh Liên nếu ngươi cứ tiếp tục như vậythì đừng trách ta thực sự tuyệt giao với ngươi, mời ngươi và muội muộingươi đến Liễu gia là chẳng qua thưởng thức tài hoa của ngươi, lại lolắng huynh muội các ngươi xuất môn ra ngoài không có võ công phòng thânmà thôi, ngươi cũng đừng quá hoang tưởng. Thê tử của Liễu Vô Song ta sao có thể là loại người bình thường như các ngươi, ta dù không kỳ thị xuất thân của các ngươi nhưng tương lai người bầu bạn bên cạnh ta là phảixuất thân từ hoàng hoặc ít ra cũng là môn đăng hộ đối với nhà ta. Chonên Thanh Liên, hôm nay coi như ta chưa từng nghe những lời này, hơn nữa chẳng phải ngươi và Thanh tiểu thư đều có người trong lòng sao?”

Thật vất vả mới tìm lại được một chút dũng khí, Liễu Vô Song lập tứcphản công “ ngươi cùng Thanh tiểu thư chẳng phải tính đi lên phương Bắcsao? Lát nữa, sau khi trở về ta sẽ sai quản gia chuẩn bị xe ngựa để sáng sớm ngày mai các ngươi lên đường”

Thanh Liên thấy hắn chối bỏ tất cả, trong lòng cười lạnh, lui về sau vài bước “ là Liễu công tử muốn đuổi chúng ta đi?”

” Thanh Liên, thái độ của ngươi vậy là sao?” Liễu Vô Song thấy hắncười lạnh thì trong lòng có chút sợ hãi, cố gắng phô trương thanh thế.

Liễu Vô Song lắc lắc đầu,” Xe ngựa sẽ không dùng, Thanh Liên có taycó chân, sẽ tự mình đi, chỉ là từ nay về sau không thể làm bằng hữu được nữa, Liễu công tử chắc cũng không có ý kiến gì”

Liễu Vô Song thấy Thanh Liên dường như đã khôi phục lại bộ dáng ônnhuận như trước nhưng hắn không dám tin tưởng như trước, ai biết đâykhông phải là do hắn ngụy trăng, nếu mình buông lỏng phòng bị thì e làhắn lại chứng nào tật đó, áp lực lúc nãy đã làm cho hắn có chút hít thởkhông thông cho nên hắn không muốn lập lại lần nữa/

” Thanh Liên không muốn làm bằng hữu với ta, ta cũng không có gì đểnói”. Hắn cũng không giữ lại, đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ bằnghữu/

” Tốt lắm, Vô Song công tử thật đúng là làm cho Thanh Liên thất vọngrồi” Thanh Liên không khỏi lắc đầu tiếc hận, người này tâm tuy không xấu nhưng chung quy vẫn là một kẻ phàm phu tục tử, không có phẩm chất củamột quân tử.

Thanh Liên biết mình cố ý lạnh lùng đã dọa hắn nhưng không ngờ hắnlại phản ứng làm mình thất vọng như thế, uổng phí đã xem hắn là bằnghữu, nói đi thì cũng nói lại, cũng do mình đã quá đề cao hắn, mà cũngkhông thể trách được hắn, người có thể không thấy áp lực trước yêu lựccũng không nhiều, mà biểu hiện của Liễu Vô Song thì lại vô cùng kém.

” Thanh Liên, ngươi lời này là có ý gì?”. Liễu Vô Song sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm Thanh Liên, lớn tới chừng này, chưa có ai dámdùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với hắn, hôn nay bị một nam tử bìnhthường như Thanh Liên cười nhạo lại không thể làm được gì, bởi vì hắnchột dạ, tuy rằng lúc này hắn không có chút cảm giác nào với Thanh Liênnhưng hắn không thể không thừa nhận hắn từng có mộng tưởng với ThanhLiên.

Thanh Liên không nói gì, chỉ xoay người đi lướt qua người hắn, bướcra ngoài, thân ảnh phiêu diêu làm cho Liễu Vô Song có cảm giác như sắpmất đi thứ gì đó rất quý giá, nhưng lại hạ quyết tâm không gọi, sợ rằngnếu Thanh Liên quay đầu thì lại là bộ dáng làm cho hắn sợ hãi.

Vì thế ngay từ giây phút này, hắn đã vĩnh viễn mất đi cơ hội là bằng hữu với Thanh Liên.

Bên ngoài khoang thuyền, mọi người kinh hô một tiếng sau đó thì quayvề bình tĩnh, mà khi Liễu Vô Song suy nghĩ rằng Thanh Liên làm mọi thứlà để thử hắn, khi đuổi theo ra ngoài thì chỉ thấy một bóng dáng trênmặt hồ, còn đám người trên boong thuyền thì như đã hóa đá, biểu tình như là nhìn thấy một cảnh tưỡng rất ghê gớm.

” Thanh Liên–” Liễu Vô Song vận nội lực kêu to, thấy bóng dáng kiangày càng rời xa hắn, tâm hắn lại thấy kích động, bất an, một cảm giáctrước giờ chưa từng có.

Tiếng kêu xuất phát từ nội tâm phát ra kia làm cho thân ảnh của Thanh Liên trên mặt hồ ngừng lại một cái, ở phía xa ngoái đầu nhìn lại LiễuVô Song, cái liếc mắt đã khiến cho tâm thần của Liễu Vô Song đi lạc.

Đó là một gương mặt không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được, hắnrốt cuộc đã tự tay hủy diệt một mối quan hệ như thế nào, đã buông taymột dạng người gì?

Nếu như có thể, Liễu Vô Song muốn được chết ngay lúc này, chết đi còn sướng hơn là suốt quãng đời còn lại phải sống trong hối hận, nuối tiếcvà nhớ mong.

Dáng người màu xanh xa dần, xa dần rồi rốt cuộc biến mất trong mắthắn, Liễu Vô Song biết hắn không bao giờ có thể trở lại là Vô Song không ai bì nổi như trước kia.

*********************************************************

” Ngươi nói ta nên gọi ngươi là Kiều tiên sinh hay là Ngụy trưởnglão?” Thanh Liên đã khôi phục hình dáng cũ, lười biếng ngồi bên bàn,biết Kiều tiên sinh nhất định sẽ chờ mình trở về gặp hắn để tính toán.Quả nhiên khi Thanh Liên đáp nước quay về Liễu gia thì Kiều tiên sinh đã sớm quỳ trong phòng hắn.

Kiều Vị nhìn thấy chỉ có một mình Thanh Liên trở về thì biết kế lygián của mình đã thực sự thành công, trong lòng vừa vui lại vừa buồn,lúc trước thấy Xà vương bệ hạ còn bình tĩnh, tưởng rằng đã thất bạikhông ngờ đã thực sự ly gián được hai người.

Nhưng nhìn vẻ mặt bi thương của Hồ vương đại nhân thì tâm hắn càngtrầm xuống, hắn có thể châm ngòi ly gián bọn họ nhưng không thể cắt đứt ý niệm đã động lòng phàm của Hồ vương đại nhân, thì ra là Hồ vương thựcyêu Xà vương, vậy tương lai của Hỏa Hồ tộc thì tính sao đây?

Hắn vĩnh viễn không hối hận chuyện mình đã làm, đây là sứ mệnh củatrưởng lão, thủ hộ cho Hồ vương đại nhân tu thành chính quả là tâmnguyện được truyền từ đời này sang đời khách. Khi hắn nói chuyện với Bảo Bảo xong thì cũng đã đem tin tức truyền lại cho các trưởng lão khác ởtrong tộc biết, hắn sợ mình không thể ngăn cản sự cố chấp của Hồ vươngnên chỉ có thể đem mọi hi vọng giao cho các trưởng lão còn lại, cho dùlúc này hắn chết đi thì hắn cũng không hối hận.

” Hồ vương đại nhân, lão hủ tự biết tử kỳ đã đến, thỉnh đại nhân động thủ đi!” Kiều tiên sinh vẻ mặt kiên nghị ngẩng đầu, nhìn Thanh Liên, bộ dáng không chút nào lùi bước.

” Ngươi còn cho là mình hợp lý hợp tình, cảm thấy chuyện mình làm làđúng phải không?”. Thanh Liên đối với chuyện các trưởng lão nhiều nămqua vẫn can thiệp vào cuộc sống của hắn đã sớm bất mãn, thị nữ thì cứmột trăm năm lại thay nhóm mới, đi khắp nơi tung tin hắn sắp thành tiên, trong vòng năm trăm năm không cho tộc nhân rời khỏi tộc địa để tránhgặp rắc rối, lại càng không để bọn họ được ăn mặn, sợ sát sinh sẽ ànhhưởng tới công đức…Tất cả chuyện to chuyện nhỏ đều liên quan tới hắn,các trưởng lão sắp đặt tất cả đều vì một lý do rất tốt đẹp là vì tươnglai của Hỏa Hồ tộc, vì để hắn thuận lợi thành tiên

Trước đây mặc dù hắn không tán thành việc làm của bọn họ như vẫn camchịu là vì không có mục tiêu nào khác để hắn theo đuổi, phấn đấu, nhưnghiện nay hắn muốn ở cùng một chỗ với Bảo Bảo cả đời, mỗi một lời nói,một cử chỉ của hắn đều vì coi trọng Bảo Bảo. Là một trưởng lão lâu nămnhư Kiều Vị mà nói, hẳn phải rõ ràng hết thảy.

Thậm chí trong bữa cơm ngày đầu tiên tại Liễu phủ, hắn cũng đã bày tỏ lập trường của mình, sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nào dám độngđến Bảo Bảo, hắn cũng nghĩ Kiều Vị sẽ biết suy nghĩ đúng mực, không ngờ hắn đã làm cho mình thất vọng, hắn nghĩ mình không dám động đến mộttrưởng lão như hắn sao?

Hỏa Hồ tộc cũng đến thời điểm có trưởng lão mới rồi. Hắn muốn cho bọn họ biết trưởng lão sở dĩ tồn tại là vì chia sẻ với Hồ vương hắn chứkhông phải để bọn họ được quyền can thiệp vào cuộc sống của hắn, trướcđây hắn không lên tiếng cũng không có nghĩa bọn họ được nước làm tới.

Kiều Vị không nói gì, thân hình cứng ngắc, vẻ mặt vẫn tự cho là đúng, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

” Tốt lắm, xem ra các ngươi hiển nhiên đã quên vì sao có sự tồn tạicủa trưởng lão, ta sẽ xử trí các ngươi thế nào, các ngươi cũng khôngđược phản kháng hay thấy oan uổng”. Thanh Liên vốn phong lưu liễm diễmmà giờ tràn đầy vẻ vô tình và lạnh lùng.

Kiều Vị rùng mình, biết rằng Hồ vương đại nhân đã nổi giận, khó cóthể sống nên không khỏi nghĩ hình như hắn đã làm hơi quá, nhìn bộ dángcủa Hồ vương đại nhân lúc này thì e là các trưởng lão khác cũng khôngthể thoát khỏi liên can.

” Hồ vương đại nhân, lão hủ tuy rằng hành vi có chút không thỏa đángnhưng cũng là vì Hồ vương đại nhân ngài, người chỉ còn một trăm năm nữalà công đức viên mãn, đắc đạo thành tiên, trở thành người đầu tiên củaHỏa Hồ tộc đứng vào tiên bang, thế nhưng người lại dây dưa với nữ nhânxà tộc, chẳng những hủy đi cơ nghiệp ngàn năm mà tương lai sau này cũngkhông thể thành tiên được nữa. Xin Hồ vương đại nhân suy nghĩ lại”

” Ngụy Kiều, đó cũng là chuyện của vương, khi nào thì đến phiên ngươi làm chủ”. Thanh Liên lạnh lùng cười, tao nhã nhưng cũng tràn đầy xacách “ nếu ngươi tìm tới Bảo Bảo để ly gián chúng ta thì cũng thôi đi,ngươi chính là ngàn vạn lần không nên nói với nàng chuyện huyết khế, cho nên dù ta có lòng để cho ngươi sống thì lúc này cũng không thể không xử trí ngươi. Ngươi tự hủy nội đan đi, ta giữ lại cho ngươi một cái mạng,từ nay về sau cứ vậy mà sống hết quãng đời còn lại”

” Hồ vương đại nhân, cầu xin người, người làm như vậy còn chi bằngtrực tiếp giết chết lão hủ”. Kiều tiên sinh vừa nghe những lời này thìtoàn thân kích động, tự hủy nội đan cũng có nghĩa là hủy đi mấy ngàn năm đạo hạnh, lẽ ra là sẽ hội phi yên diệt nhưng Hỏa Hồ tộc bọn họ có huyết phù của thượng cổ thần phù hộ, tự hủy nội đan thì xem như là thời kìhấp hối, có thể kéo dài mạng sống thêm một khoảng thời gian nữa, ướcchừng hai, ba mươi năm gì đó, thời kì này chấm dứt thì bọn họ chính thức hồn phi phách tán.

Mà sau khi hủy nội đan thì Hỏa Hồ tộc không có năng lực gì khác người thường, thân thể gầy yếu giống như nhân loại mắc bịnh nan y, thậm chícòn không bằng cho nên trong Hỏa Hồ tộc mà bị phán kết quả như vậy thìso với chết còn thống khổ hơn trăm ngàn lần, hơn nữa Hồ vương đại nhâncòn muốn hắn làm ở Liễu gia, cũng có nghĩa là trước khi bị hồn phi phách tán, hắn không thể trở về Hỏa Hồ tộc.

“Ta muốn trực tiếp giết ngươi nhưng đáng tiếc ngươi lại có can đảmnói chuyện huyết khế với Bảo Bảo, vậy chắc ngươi không quên giọt máu của ngươi là lưu lại trên người ai. Hỏa Hồ tộc chúng ta luôn giữ chữ tín,trừ phi Liễu Vô Song muốn ngươi chết, nếu không, ngươi vẫn phải sống,thống khổ cũng được, đau khổi cũng được, đều do ngươi gieo gió gặt bão.Cho dù là người hay là yêu thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm. Ngươi tự động thủ đi, để bổn vương ra tay thì ngươi lạithêm một tội nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy đến những người đượcngươi báo tin”

Thanh Liên thừa nhận hắn chưa bao giờ là người nhân từ, đối với người hắn yêu, hắn cũng tính kế không chút đắn đo, vì muốn Bảo Bảo yêu mìnhnhiều hơn mà dù hắn đã động tâm với nàng cũng chưa bao giờ thổ lộ, huống chi là người bên ngoài?

Cho nên đối với Kiều Vị, hắn càng không có mềm lòng, hắn giống nhưngười noài cuộc đang nhìn người khác không cam lòng dãy chết trước mặtmình, thậm chí hắn cũng không tiếc mà bỏ đá xuống giếng, nói thêm vàilời đe dọa.

Kiều tiên sinh đến hôm nay mới biết được bọn họ chưa từng hiểu rõ Hồvương đại nhân của mình, ngoài trừ khuôn mặt yêu mị độc nhất vô nhị thìhắn còn là kẻ vô tình nhất, hắn là người tu hành nhưng không có chútlòng thương hại, từ trước tới giờ luôn nghĩ Hồ vương đã sớm siêu nhiênthế ngoại nhưng bây giờ mới biết là không phải. Một người vốn không để ý đến ai, không để ý tới chuyện gì, sao đột nhiên lại động lòng phàm?

Có lẽ sau khi nữ vương Xà tộc, Bắc Dao Bảo Bảo xuất hiện, hắn vẫnnghĩ nàng không xứng với Hồ vương đại nhân nhưng bây giờ mới hiểu so với Bảo Bảo ác danh nổi tiếng gần xa thì Hồ vương đại nhân càng làm chongười ta sơ hãi hơn.

Hắn đúng là sai lần rồi, làm sai nên giờ hắn phải trả giá lớn.

Thanh Liên vẫn mỉm cười lạnh lùng, Kiều tiên sinh thì chậm rãi nhắm mắt lại…

Từ khoang bụng tuôn ra một dòng máu tươi, chốc lát đã nhuộm đỏ sànnhà, Kiều tiên sinh chớp mắt, dung nhan chợt trở nên già nua, mái tócbiến thành bạc phơ.

Thanh Liên thờ ơ nhìn chuyện đang diễn ra, giây lát mới chậm rãi đứng lên, để lại một câu “ tự giải quyết cho tốt”

Nói xong, người đã biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.