Trong lúc Bảo Bảo ở trong tộc nói chuyện của Thanh Liên thì lúc nàyThanh Liên cũng ở trong tộc dứt khoát giải quyết dứt điểm chuyện cáctrưởng lão.
Được mật báo của Kiều Vị, các trưởng lão vốn phân tán khắp nơi để tuhành đã không hẹn mà cùng kéo về trong tộc, chuẩn bị ra tay ngăn cảnchuyện tình của Thanh Liên và Bảo Bảo, không ngờ Hồ vương đại nhân lạiban hành một đạo mệnh lệnh, bãi miễn chức vị trưởng lão, làm cho mọingười đều kinh hãi.
Hồ vương đại nhân vẫn thanh cao như hoa sen, nhẹ nhàng mỉm cười nhưng cảm giác lưu chuyển quanh thân đã không giống như trước, lý do để bãimiễn bọn họ cũng thực rõ ràng. Các trưởng lão tồn tại là để thay Hồvương đại nhân xử lý công việc trong tộc khi hắn bận rộn hoặc do bận tuhành, hiện tại Hồ vương quyết định sau này sẽ tự mình xử lý tất cả nênkhông cần các trưởng lão phải lo lắng.
Cũng nói bọn họ nếu cũng có ý nguyện thành tiên, vậy thì hắn sẽ không để sự vụ phàm trần làm chậm trễ việc tu hành của họ, từ nay cắt chứctrưởng lão là để cho bọn họ yên tâm tu hành. Càng hứa hẹn là sẽ không có một thế hệ trưởng lão mới để thay thế bọn họ, coi như là hành động cảmơn bọn họ đã nhiều năm vất vả vì Hỏa Hồ tộc.
Các trưởng lão còn chưa kịp hoàn hồn và có phản ứng thì Thanh Liênlại ban hành một mệnh lệnh mới, phong cho mười mấy thanh niên nổi bậcnhất trong tộc làm Phụ cùng.
Chức danh Phụ cùng này cũng giống như Tể tướng ở nhân gian, chuyênphụ tá hoàng đế xử lý công việc, mà ở Hỏa Hồ tộc, điều này có nghĩa mười mấy thanh niên này từ nay về sau sẽ là những phụ tá mới của Hồ vươngđại nhân để quản lý và xử lý việc trong tộc, chức vị thấp hơn các trướclão.
Một loạt mệnh lệnh của Thanh Liên đã như một cuộc cách mạng thay đổitrong Hỏa Hồ tộc, chức vị trưởng lão đã tồn tại mấy ngàn năm qua đến giờ là hoàn toàn sụp đổ, cắt chức bọn họ, tuy không bổ nhiệm tân trưởng lão sẽ làm cho các trưởng lão không thể oán trách hắn nhưng người sáng suốt đều biết Hồ vương đại nhân vì sự can thiệp quá đáng của các trưởng lãotrong mấy ngàn năm qua đã rất bất mãn.
Nhìn từ góc độ khác thì phụ cùng cũng không khác các trưởng lãonhiều, chỉ có điều bọ họ sẽ luôn tuân thủ ba nguyên tắc. Thứ nhất lànguyện trung thành tuyệt đối với Thanh Liên. Thứ hai bọn họ sẽ thayThanh Liên quản lý chuyện trong tộc chứ không phải ngay cả chuyện riêngtư của hắn cũng muốn quản. Thứ ba là chỉ thay đổi tên và chức vị màthôi.
Đương nhiên cuộc cách mạng này sẽ vấp phải sự chống đối, cho nên các trưởng lão sau khi hoàn hồn thì bắt đầu bày tỏ thái độ.
” Hồ vương đại nhân, người làm như vậy, lão hủ không phục”. Trưởng lão lớn tuổi nhất lên tiếng đầu tiên.
” Tần trưởng lão có gì không phục?” Thanh Liên vẫn thản nhiên, biểutình còn ra vẻ chăm chú lắng nghe, nhìn thế nào cũng thấy hắn rất khiêmtốn.
Nhìn thấy Thanh Liên như vậy, Tần trưởng lão có chút không kiềm được “ Hồ vương đại nhân, chúng thần nhiều năm qua lo lắng mọi việc trong tộcđều là vì tương lai của Hỏa Hồ tộc cũng là của Hồ vương đại nhân người,lão hủ biết, người đối với việc Ngụy trưởng lão can thiệp vào chuyện của người và nữ vương Xà tộc mà thấy bất mãn nhưng như nhân loại thườngnói, lời thật mất lòng, lão hủ thân là trưởng lão, đương nhiên có nhiệmvụ giám sát Hồ vương đại nhân đi đúng đường, tránh để sai lầm, Hồ vươngđại nhân người vì vậy mà bãi miễn chức vụ của lão hủ thì lão hủ làm saocó thể phục cho được”
“Tần trưởng lão nói những lời này là sao? Ngươi cho rằng Thanh Liênlà công báo tư thù? Đây là Thanh Liên trong ấn tượng của các trưởng lãosao? Vậy các ngươi đặt vương như ta ở chỗ nào?”. Thanh Liên vẻ mặt nhưmang vài phần ủy khuất nhìn Tần trưởng lão.
Nhất thời mọi người đều tập trung nhìn Tần trưởng lão, đúng là nhữnglời của hắn làm cho người ta nghĩ Hồ vương đại nhân y như một hôn quân,ngay cả Tần trưởng lão lúc này cũng ý thức được là mình đã lỡ lời làmcho Thanh Liên nắm được cơ hội.
Lập tức lắc đầu nói,” Hồ vương đại nhân, lão hủ nhất thời nói sai làm cho ngài hiểu lầm, lão hủ ý tứ là nói, nếu hội trưởng lão có làm gìkhiến cho Hồ vương đại nhân không hài lòng thì người có thể nói ra, saophải bãi bỏ hội trưởng lão, còn muốn để Hồ vương đại nhân tự mình xử lýtộc vụ? người vẫn nên tập trung vào việc tu tiên chứ không nên giảiquyết công việc trong tộc”
” Tần trưởng lão, ngươi là đang dạy ta nên làm Hồ vương như thế nàosao? Ta thấy ngươi rất mong muốn được thành tiên, hơn nữa đạo hạnh củangươi cũng không thấp hơn Thanh Liên hay Thanh Liên đem chức vị Hồ vương này nhường cho Tần trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thanh Liên lại bày ra bộ dáng khiêm tốn, thậm chí hắn còn đứng lên khỏi ngai vị.
Tần trưởng lão vừa thấy hành động này của Thanh Liên thì biết lời nói của hắn lại bị Thanh Liên bắt bẻ, lập tức quỳ xuống “ Hồ vương đại nhân bớt giận, lão hủ không dám, lão hủ tuyệt đối không có ý này, đại nhântrời sinh là vương của Hỏa Hồ tộc, cho dù thế nào thì cũng không thayđổi, ai dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thì toàn bộ Hỏa Hồ tộc sẽkhông buông tha, thỉnh Hồ vương đại nhân người quay về lại ngai vị”
” Nga? Ta là trời sinh vương sao? Chỉ sợ một trăm năm sau mà ta chưathành tiên thì ta vẫn là vương của Hỏa Hồ tộc như trước được sao?”.Thanh Liên không có ngồi xuống mà đứng yên, nhìn chung quanh Hồ cung,lớn tiếng hỏi.
Cơ hồ mọi người lập tức tất cả đều quỳ xuống,” Hồ vương đại nhân vĩnh viễn chỉ có thể là Thanh Liên vương!”
” Tốt lắm, đều đứng lên đi!” Thanh Liên nâng hai tay lên, mọi người có chút lo sợ đứng lên, Tần trưởng lão vẫn còn quỳ.
Thanh Liên đi đến bên người hắn “ Tần trưởng lão, ta hỏi ngươi thêmlần nữa, nếu Thanh Liên không thành tiên, không lên trời thì ta có cònlà vương của Hỏa Hồ tộc không?”
“Dạ, vương vĩnh viễn là người, đây là quỷ củ tổ tiên truyền lại”, Tần trưởng lão thẳng lưng, cẩn thận đáp.
” Tốt lắm, ta đây hỏi lại ngươi, nếu ta là vương thì toàn bộ con dânHỏa Hồ tộc đều là con dân của ta, ta chẳng lẽ không nên xử lý chuyệntrong tộc sao?”
Thanh Liên nói xong những lời này thì Tần trưởng lão biết đã mất thếthượng phong, biết mình đã rơi vào bẫy của Thanh Liên, nhưng để giữ thểdiện và uy tín trước mặt các tộc nhân chỉ có thể gật đầu “ đương nhiên”
“Như vậy ta thân là vương của Hỏa Hồ tộc, ta làm hết trách nhiệm, còn ước muốn và quyền lợi của ta, ta có quyền tự mình xử lý hay không? haylà phải thông qua toàn tộc mới có thể thực hiện?”
Thanh Liên lại hỏi, Tần trưởng lão giống như là ngậm hoàng liên,không cam tâm nhưng cũng không thể phản bác “ Hồ vương đại nhân thânphận cao quý nhất trong tộc, tôn quý vô cùng, đương nhiên không có bấtluận kẻ nào được can thiệp vào chuyện của người, người có toàn quyền xửlý chuyện của mình”
“Vậy lựa chọn người bầu bạn, thị nữ hay cách sống…có phải là chuyện riêng của Thanh Liên không?”
Lúc này mọi người đều đã hiểu ý của Hồ vương đại nhân, nhưng không ai dám lên tiếng giải vây cho Tần trưởng lão, ai biểu hắn không chịu để ý, Hồ vương đại nhân đã cho hắn bậc thang để leo xuống, hắn không biếtchừng mực còn chống lại, bây giờ bị Hồ vương đại nhân hỏi vặn như thếthì cũng xứng đáng. Nhiều năm qua các trưởng lão ỷ sống lâu lên lão làng nên đã làm nhiều chuyện vượt quá bổn phận, Hồ vương đại nhân nên chỉnh bọn họ sớm.
Tần trưởng lão thật sự là hối hận đến nói không nên lời, chỉ có thểoán hận cao giọng “ đương nhiên đều là chuyện riêng của Hồ vương đạinhân, bất luận kẻ nào hay lý do gì, cũng không được quyền can thiệp”
“Tần trưởng lão nói rất rõ, nhưng Thanh Liên vẫn còn hai nghi vấnmuốn nhờ Tần trưởng lão chỉ rõ, không biết có được hay không?” ThanhLiên vẫn ôn hòa như trước.
“Không dám nhận hai chữ thỉnh giáo của Hồ vương đại nhân, người cóviệc gì xin cứ hỏi, lão hủ biết sẽ nói”. Dù sao cũng đã thất bại thảmhại, hôm nay Thanh Liên có nói chuyện gì thì hắn cũng thua rồi.
“Chuyện của Ngụy trưởng lão, ta biết các ngươi đều không phục, nhưnghôm nay trước mặt các tộc nhân, ta xin hỏi Tần trưởng lão, việc ta và nữ vương Xà tộc có quan hệ, chưa nói tới là có phải tư tình hay không, màcho dù có thì Tần trưởng lão lúc nãy cũng đã nói, tình cảm là chuyệnriêng của Thanh Liên, vậy Thanh Liên muốn hỏi Tần trưởng lão, chuyệnNgụy trưởng lão làm có tính là can thiệp vào chuyện riêng của bổn vươngkhông?”
Thanh Liên thanh âm réo rắt vững vàng, lại làm cho người nghe tronglòng kinh sợ, thực ra hội trưởng lão đều biết Ngụy Kiều làm cho nữ vương Xà tộc Bắc Dao Bảo Bảo tức giận rời đi, cho nên Hồ vương đại nhân saokhông trách phạt được, nhưng truy dò sâu xa thì chẳng phải hành vi củaNgụy Kiều cũng chính là các trưởng lão vẫn quen thói can thiệp vào việcriêng của Hồ vương đại nhân, cho nên mới có kết cuộc như ngày hôm nay.
Cho nên nói Hồ vương đại nhân giờ phút này đề cập vấn đề này, mặc dùbọn Tần trưởng lão có lòng cũng không thể biện giải cho hành vi của Kiều Vị “ Ngụy trưởng lão một mình can thiệp chuyện riêng của Hồ vương đạinhân, dựa theo quy định trong tộc, Hồ vương đại nhân xử phạt là côngchính”
“Dựa vào một câu này của Tần trưởng lão, ta lại hỏi nếu như xử phạtNgụy trưởng lão là công chính liêm minh như vậy lúc trước Tần trưởng lão nói Thanh Liên vì bất mãn hành vi của Ngụy trưởng lão mà giận chó đánhmèo các vị, có được xem là bôi nhọ, nói xấu Thanh Liên không?”
Đảo một vòng lớn cuối cùng Thanh Liên cũng nói ra mục đích chính, màTần trưởng lão thì mồ hôi ướt đẫm lưng áo, run rẩy không thôi, mọi người cũng im miệng, cúi đầu, không ai lên tiếng nói giúp Tần trưởng lão, kểcác trưởng lão đã có nhiều năm giao tình với hắn.
Nhiều năm vênh mặt hất hàm sai khiến, làm cho Tần trưởng lão sớm đãthành thói quen tự cao tự đại, xử sự ngang ngược, Thanh Liên lại nhiềunăm chỉ lo tu luyện nên hắn dần dần quên đi bổn phận và quyền hạn củamình, cho nên mới tưởng Thanh Liên vẫn là Hồ vương đại nhân ôn hòa,không hỏi chuyện thế sự như trước kia cho nên mới nói ra những lời đạinghịch bất đạo như vậy.
Hiện giờ bị Thanh Liên từng câu từng chữ chất vấn làm hắn kinh hãikhông thôi, suy nghĩ hồi lâu cũng biết mình đã sai ở đâu nhưng lúc nàykhông còn cơ hội để biện minh nữa, chỉ có thể gục đầu xuống đất “ Hồvương đại nhân, lão hủ sai lầm rồi, thỉnh Hồ vương đại nhân trách phạt”
Thanh Liên cúi đầu nhìn thân hình già nua đang run rẩy dưới chân, tầm mắt chuyển sang các vị trưởng lão khác “ các vị trưởng lão đối với việc bổn vương bãi miễn chức vụ có ý kiến gì không? nếu có thì nói ra lúcnày luôn đi, bổn vương nhất định sẽ giải đáp”
” Hồ vương đại nhân anh minh! Chúng thần tuổi tác đã cao, đã sớm muốn nói lời từ biệt, chẳng qua là đại nhân trước giờ vẫn tập trung tuluyện, không rảnh để quản lý chuyện trong tộc nên các lão hủ mới dám cảgan thay người xử lý, hiện giờ đại nhân đã thông cảm cho chúng ta, muốnchúng ta có được những ngày thanh nhàn, các lão hủ cảm động và ghi nhớơn đức của Hồ vương đại nhân còn không kịp, làm gì có bất mãn”
Các trưởng lão trăm người như một, đồng thanh đáp.
“Vậy các vị trưởng lão có cho rằng bổn vương làm vậy là công báo tư thù không?” Thanh Liên vẫn không từ bỏ.
” Lão hủ chờ không dám! Hồ vương đại nhân công chính vô tư, anh minh quyết đoán, là may mắn của toàn bộ Hỏa Hồ tộc ta”
Trăm miệng một lời, thanh âm vang dội trong đại sảnh hoa lệ của Hồcung, trên mặt đất Tần trưởng lão đã xụi lơ thành một đống, đã có tiềnlệ là Ngụy Kiều, bây giờ Tần trưởng lão thân là người đứng đầu hộitrưởng lão lại nói ra những lời khiêu khích tới uy nghiêm của Hồ vương,dựa theo quy định của tộc, chắc chắn cũng sẽ bị xử phạt.
” Tần trưởng lão!”
” Có Lão hủ”
” Phạt ngươi đi Tư Quá Nhai tĩnh tọa năm trăm năm, ngươi có chấp nhận hình phạt không?”, quyết định xử phạt này làm cả đại sảnh ồ lên kinhngạc.
Vốn nghĩ theo quy định của tộc thì Tần trưởng lão cũng sẽ bị xử phạtnhư Ngụy trưởng lão, bị đánh tan đạo hạnh, suốt đời bị giam cầm trong Hồ động, không ngờ Thanh Liên chỉ phán hắn đến Tư Quá Nhai tĩnh tọa nămtrăm năm. Đây là hình phạt nhẹ nhất Hỏa Hồ tộc, đặc biệt đối với cáctrưởng lão đã có mấy ngàn năm đạo hạnh mà nói thì mấy trăm năm tĩnh tọacũng coi như là tu luyện, hình phạt không đáng kể, khó trách mọi ngườivà cả Tần trưởng lão đều không dám tin.
” Hồ vương đại, đại nhân, lão hủ, lão hủ ta–” Tần trưởng lão âm thanh nghẹn ngào, không biết là cảm động hay là áy náy, trong mắt là thần sắc phức tạp.
“Tần trưởng lão không hài lòng với xử phạt của ta? Cảm thấy là taphạt quá nặng?”, Thanh Liên làm như không nhìn thấy bộ dáng cảm động của hắn
“Lão hủ không dám, lão hủ thực sự là…đại nhân phạt ta rất nhẹ, lão hủ tự nguyện chịu phạt thêm năm trăm năm nữa”. Tần trưởng lão lúc này mớithực sự tâm phục khẩu phục, cung kính vái lạy Thanh Liên, ngữ khi nghẹnngào lại có chút đau thương.
“Được, chuẩn, ngươi đi Tư Quá Nhai đi”
Thực ra Thanh Liên rất giận Tần trưởng lão, nếu luận tội thì tội củahắn nặng hơn Ngụy Kiều nhiều nhưng lúc này đang là thời điểm thu phụcnhân tâm, cho nên không thể sử dụng biện pháp mạnh, thành ra mới xử phạt như vậy, coi như là vừa đầm vừa xoa. Tuy rằng hắn là Hồ vương nhưng hội trưởng lão dù sao cũng đã quản lý sự vụ trong tộc mấy ngàn năm, ngườitrong tộc tín nhiệm bọn họ rất cao, nếu xử lý Tần trưởng lão quá nặngthì e là sẽ dẫn đến nhiều chuyện không hay sau này.
Nhưng những lời hắn nói lúc nãy cũng đã làm cho bọn họ hiểu tội củabọn họ lớn thế nào, nếu hắn xử phạt nặng thì cũng không trách được hắnnhưng hắn đã khoan hồng độ lượng mà phóng cho bọn họ một con ngựa, dù là Tần trưởng lão đứng đầu các trưởng lão thì cũng chỉ phải tĩnh tọa nămtrăm năm mà thôi, càng miễn bàn đến các trưởng lão khác, hắn dù khônglên tiếng nhưng những người đó trong lòng không thể không cảm kích hắnđã khai ân.
Mặt khác các tộc nhân khác cũng thấy hắn xử sự hợp lý hợp tình, saunày sẽ không ai dám bằng mặt mà không bằng lòng với hắn, chuyện riêngcủa hắn sẽ càng không ai dám can thiệp, kết quả như vậy thực đúng lànhất cử lưỡng tiện.
Kế tiếp sẽ đến Xà tộc tìm Bảo Bảo trở về cũng sẽ không còn trở ngạinào nữa, đối với Thanh Liên mà nói đây là sự chuẩn bị để sau này có thể ở cùng một chỗ với Bảo Bảo.
” Dạ, Hồ vương đại nhân, lão hủ cáo lui!” Tần trưởng lão lại vái lạymột cái, rồi cứ vậy mà lui ba thước, sau đó mới đứng dậy rời khỏi cửalớn.
“Các phụ cùng hãy tiếp nhận công việc của các trưởng lão rồi tham dự nghị sự”
” Hiểu được khởi các phụ cùng tiếp nhận ban đầu các các trưởng lão chức trách, tham dự nghị sự!”
Lúc này đây, không còn có âm thanh nào khác, mọi người đều đồng thanh hô to “ Dạ, Hồ vương đại nhân”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]