Chương trước
Chương sau
Còn đang ngẩn người thì một mùi hương lạ lùng cùng cơ thể nam tử ấmáp đã xuất hiện trước mặt nàng, nâng cằm của nàng lên, làm cho đầu nàngngẩn cao, tay cũng cầm một cái khăn màu trắng đưa lên mũi nàng.

Bắc Dao Bảo Bảo vừa ngẩn đầu, hai tay cũng ôm thắt lưng của ThanhLiên để giữ thăng bằng, bàn tay chạm phải tơ lụa trơn mịn mới biết trong lúc nàng còn đang ngây ngốc thì hắn đã kịp mặt trung y, trong lòng âmthầm tiếc hận.

Bên trong tơ lụa trơn mịn là làn da của Thanh Liên, Bảo Bảo lại bắtđầu tưởng tượng, không biết có phải dưới lớp trung y, làn da của hắncũng trơn mịn như vậy, làm cho người ta yêu thích không muốn rời tay?Tưởng tượng làm cho Bảo Bảo vất vả lắm mới cầm được máu mũi giờ lại phun trở ra.

“Ngươi đang nghĩ loạn gì trong đầu đó?”. Thanh Liên thực sự là khôngcó biện pháp với nàng, nhìn thấy hắn khỏa thân nửa người đã chảy máumũi, nàng thật không có một chút rụt rè, e thẹn của nữ nhân, bản thânhắn bị nhìn mà có chút đỏ mặt hồng tai, còn nàng chẳng những không có,tay còn đang tranh thủ ăn đậu hủ trên người hắn.

Bảo Bảo ngẩn mặt nhìn Thanh Liên đang cúi xuống nói chuyện, nàngkhông nghe thấy hắn nói gì cả, toàn bộ tâm trí đều tập trung trên đôimôi mê người đang mở ra khép lại kia, lúc này Thanh Liên đã khôi phụclại hình dáng cũ cho nên đôi môi của hắn đương nhiên là rất mê người.

Không biết lấy khí lực ở đâu ra, Bảo Bảo dùng sức đẩy tay của ThanhLiên, ném đi cái khăn cầm máu mũi cho nàng, hai tay ôm chặt thắt lưngcủa hắn, ngẩng đầu, hung hăng hôn lên hai cánh môi đỏ mọng.

Dùng sức quá mạnh làm cho Thanh Liên tựa hồ thấy đau, vội vàng hámiệng hút không khí, tạo ra âm thanh, nhưng mặc kệ là âm thanh gì đốivới Bảo Bảo đang mê muội kia mà nói đều như thúc giục hưng phấn, cho dùchính nàng cũng cảm thấy đau nhưng vẫn không chịu rời khỏi môi hắn.

Hai phiến môi trắng mịn, mềm mại, ngọt ngào giống như là mĩ thực ngon nhất trên đời, làm cho Bảo Bảo yêu thích không chịu rời, đôi con ngươivốn đen như mực trải qua quá trình, cắn, mút, hôn, liếm…mà trở nên mônglung, lóe ra ánh sáng màu xanh biếc cũng mịt mờ hơi nước.

Thanh Liên mặc dù không phải hoàn toàn không biết sự thân mật giữahai người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người ta “ khinh bạc” nhưvậy, muốn đẩy Bảo Bảo ra cũng không khó nhưng thấy nàng liều lĩnh nhưthế, dù bị đau vẫn muốn hôn hắn, mà đôi môi của hắn từ khi bị nàng đốixử thô bạo đến bâu giờ là khẽ cắn mút, tạo nên cảm giác tê dại xa lạ, mà cảm giác này lại từ đôi môi truyền đến các bộ phận khác trong cơ thể.

Hắn đương nhiên cũng biết thân thể mình đã bắt đầu động tình, đôimôi mềm mại của Bảo Bảo khéo léo di chuyển trên cặp môi của hắn, làm cho hắn cảm thấy tham luyến cảm giác mới mẻ này, nhất là khi đầu lưỡi nhỏlinh hoạt của nàng liếm nhẹ lên môi hắn thì hắn nhịn không được mà thởdài ra tiếng, lập tức cái lưỡi nhỏ trắng mịn của nàng đã tham lam chuivào trong miệng hắn, làm càn và hút hết nước miếng của hắn, như muốncướp đoạt hết toàn bộ không khí trong bụng hắn.

Lý trí muốn hắn đẩy nàng ra, bây giờ còn quá sớm nhưng tâm và thânthể vẫn tham luyến cảm giác tốt đẹp Bảo Bảo mang tới cho hắn, cho nênhai tay tuy đặt trên vai Bảo Bảo mà vẫn không đẩy nàng ra, chỉ cố gắngnhắc nhở mình không được thuận theo nàng nhưng dù vậy không gian trongphòng cũng đã tràn ngập hơi thở tình dục.

Khi hắn nhìn thấy hai con ngươi của Bảo Bảo đã chuyển sang xanh biếc, biết rằng không thể chậm trễ thêm nữa, Thanh Liên dùng sức đẩy nàng ra “ đủ rồi, Bảo Bảo”

” Thanh Liên, cho ta!” Bắc Dao Bảo Bảo đã hoàn toàn rơi vào mê muội,không thấy Thanh Liên đẩy mình ra, lại lần nữa không thuận theo mà tiếptục ôm lấy hắn, mùi thơm lạ lùng trên người Thanh Liên đã trở nên dàyđặc và mê người hơn, nhưng Thanh Liên lại không phát hiện ra.

” Bảo Bảo, ngươi muốn ngay lúc này chấm dứt ước định ba năm của chúng ta phải không? nếu là vậy, ta lập tức quay về Hồ cung, ngươi tiếp tụccuộc sống của ngươi, từ nay về sau không được tiếp quấy rầy ta”

Thanh Liên ngữ khí nghiêm khắc, đôi mắt sáng lên, đôi môi đỏ mọng cóchút hơi sưng, trung y trên người cũng tán loạn, lộ ra một mảng da thịttrắng mịn. Hắn vốn xuất thân từ Hỏa Hồ tộc, trời sinh đã có mị lực vôđối, trước kia vì cuộc sống tu hành thanh tâm quả dục mà che giấu đượcmị lực rất tốt nhưng hiện giờ hắn cũng đang động tình, cho nên sinh câuvà mị lực tự nhiên phát ra dày đặc, cho nên dù ngữ điệu của hắn nghiêmkhắc nhưng lại không biết lúc này thanh âm của hắn trở nên thâm trầm,mượt mà, hơi thở nam tính cũng trở nên dồn dập, nên uy hiếp không cóhiệu quả, ngược lại còn làm cho Bảo Bảo kích động khó nhịn hơn, conngươi vốn đã biến thành xanh biếc, nghe âm thanh của hắn càng trở nênthâm trầm hơn.

Trong khi Thanh Liên còn đang cố gắng điều chỉnh hơi thở thì Bảo Bảođã quấn quanh thân thể hắn, lực va chạm làm cho hắn vốn không có đềphòng liền thối lui vài bước, té ngồi trên giường.

Thanh Liên nghĩ nàng dù không nhẫn nại thế nào, nghe những lời kiacủa hắn cũng phải cân nhắc lợi hại, không ngờ hắn càng nói càng làm choBảo Bảo xúc động hơn, bám dính lên người hắn, dùng sức áp sát thân hìnhcủa nàng vào người hắn, khiến cho hắn không thể kháng cự.

Nhưng lúc này Thanh Liên vẫn còn giữ được chút ý thức, sợ rằng cứtiếp tục thì mọi việc không thể vãn hồi, vội vàng lật người đem Bảo Bảomuốn cường hôn lần nữa áp dưới thân, khống chế hai tay của nàng, dùngchân ngăn chân của nàng lại, có chút thở dốc nhìn nàng “ Bắc Dao BảoBảo, ngươi thanh tỉnh ngay cho ta, nếu không đừng trách ta lúc này sẽđưa ngươi đi gặp Như Mặc và Bắc Dao Quang”

” Thanh Liên, ngươi nếu muốn ta chết, ta cũng nguyện đem sinh mạnggiao cho ngươi, nhưng trước khi ta chết, ngươi để ta có được ngươi đi”.Bảo Bảo nhìn chằm chằm Thanh Liên, ánh mắt tràn ngập tình dục, mê luyếncòn có nhiều tình cảm phức tạp đan xen, lúc này đề bộc phát ra. Nếu hắnkhông vì thay quần áo bị nàng nhìn thấy thì có lẽ nàng còn che giấu khát vọng của nàng thêm một thời gian nữa, nhưng hắn đã dẫn dụ ham muốn củanàng, mặc kệ loại ham muốn này phần nhiều là vì thân thể hay là vì tinhthần thì đều có nghĩa rằng trừ phi nàng được như ý nguyện, nếu không sợlà nàng không thể tiêu trừ đam mê của nàng đối với hắn.

Điều này làm cho Thanh Liên không khỏi có chút kinh hãi, nhưng nếulúc này đáp ứng yêu cầu của nàng thì đến sáng mai, cho dù muốn vãn hồicũng không còn kịp nữa, nàng thích hắn là điều không cần phải nghi ngờ,bản thân hắn cũng đã có chuẩn bị tiếp nhận nàng, hắn cũng đã quyết địnhnhưng tất cả phải vào lúc hắn đối với nàng cũng là yêu không thể quayđầu chứ không phải là bây giờ, khi hắn còn chưa rõ ràng tình cảm củamình mà có sự ràng buộc về thân thể, nếu sau này hiểu rõ thì sẽ khókhăn.

Vội đè mạnh không cho nàng động, lại không ngăn cản được sự giãy dụacủa nàng, hai thân thể kề sát nhau bởi vì không ngừng cọ xát mà tạo nênnhiệt độ và xúc cảm, dục vọng chưa được dập tắt lại bùng cháy như lửalan trên đồng cỏ khô.

” Thanh Liên, ngươi rốt cuộc do dự chuyện gì? Ta không tin trong lòng ngươi không có ta, ngươi đối với tương lai của ta không có tin tưởngsao? Ngươi cảm thấy ngươi vì ta mà mất đi cơ hội thành tiên thì sau nàyta sẽ không thích ngươi sao? Nếu là như vậy, ta không ngại nói cho ngươi biết trừ khi ta chết, nếu không sẽ vĩnh viễn không có một ngày như thế. Từ khi ta nhìn thấy ngươi đến nay, ta luôn quyết định cả đời này phải ở bên cạnh ngươi, không để cho ngươi hối tiếc và lùi bước, đạo hạnh củangươi cao hơn ta, tuổi của ngươi lớn hơn ta, phương diện nào ngươi cũngvĩ đại hơn ta nhưng ta là yêu ngươi xuất phát từ tâm, nhiều hơn rấtnhiều so với tưởng tượng của ngươi. Thanh Liên, cầu ngươi, muốn ta đi,cũng đem chính mình cho ta đi. Chúng ta là trời sinh một đôi, ngươikhông cảm thấy sao?”

Bắc Dao Bảo Bảo đầu tiên là vội vàng phản bác, tiếp theo là kiên định thề nguyện, nói cho Thanh Liên biết hắn không thể trốn khỏi nàng cũngđừng nghĩ sẽ rời khỏi nàng, cuối cùng lại uyển chuyển cầu xin, ngữ khíliên tục thay đổi làm cho Thanh Liên vốn có chút suy tư cũng trở nên hồđồ, mâu thuẫn.

“Bảo Bảo, ngươi không thấy là quá nhanh sao? Ta cần thời gian để suynghĩ”. Thanh Liên trong lòng muốn giảy dụa nhưng lại không phát hiện tay hắn đã bất tri bất giác mà giảm lực đạo, hắn thừa nhận Bảo Bảo nói đúng tâm sự của hắn, hắn chính xác là lo lắng hiện tại yêu chưa chắc sau này vẫn vậy, mê luyến lúc này có thể trôi qua theo năm tháng hay không?

Mà hắn không thích bản thân bị lưu lại một mình, từ khi hắn được sinh ra, mọi người đều nói cho hắn biết hắn là trời sinh đứng đầu, trời sinh ra để làm thân tiên, toàn bộ địa vị và vận mệnh của toàn tộc đều tùythuộc vào bản thân hắn, không ai để ý tới ý nguyện của hắn, không ai hỏi hắn xem hắn thích gì, mà hắn cũng vì không tìm được thứ mình thích,không biết mình nên làm gì nên cũng để bèo trôi theo nước, thuận theo ýcủa mọi người, mãi cho tới hôm nay, Bảo Bảo xuất hiện ngoài dự đoán củahắn, lại còn yêu thương hắn sâu sắc, làm cho hắn nghĩ tới chuyện trướcnay chưa từng nghĩ tới, làm cho hắn chán ghét bản thân vì không nắm được mọi việc trong tay…

Mà hiện tại tình yêu nhân loại lại là mục đích để hắn hướng tới, chohắn cảm giác mới mẻ nhưng cũng không tránh khỏi sự sợ hãi và nghi ngờ.Nhân loại vì sinh mệnh ngắn ngủi cho nên họ mới cảm thấy cùng sinh cùngtử là tượng trưng cao nhất của tình yêu, nhưng đối với yêu tinh như hắnthì mấy chục năm thậm chí là một trăm năm cũng có là gì đâu, chẳng quachỉ là khoản thời gian trôi qua trong nháy mắt mà thôi, cái gọi là cùngsinh cùng tử thực sự còn rất xa, mà hiện tại nữ tử đang nhìn hắn thâmtình, nói cho hắn nghe, hứa hẹ với hắn, muốn cùng hắn ký kết thệ ướctình yêu cả đời không xa rời. Hắn làm sao biết được có chắc hay không,biết bọn họ có đến được ngày đó hay không?

” Thanh Liên, ngươi cả đời này chưa từng có chuyện gì mà ngươi muốnlàm sao? Có phải chuyện tu tiên cũng là do ý định của mọi người không?sao ngươi không thử một lần để bản thân tự chọn lựa đi, thân thể củangươi cũng cần giống như ta, nhưng ngươi lại đau khổ kiềm nén bản thân,vì cái gì? Nếu ngươi không thể tin, ta nguyện dùng máu và nguyên thần để thề, nếu Bắc Dao Bảo Bảo ta một ngày kia phụ bạc ngươi, khiến cho ta…”

” Ngô! Thanh Liên, vì cái gì không cho ta nói? Ngươi đau lòng ta?haylà ngươi không tín nhiệm ta? Ngươi buông ra”. Không ngờ Thanh Liên lạichủ động hôn nàng để ngăn cản nàng thốt ra lời thề nguyện, Bảo Bảo tuyrằng rất tham luyến nụ hôn chủ động đầu tiên của hắn nhưng nàng vẫn muốn giãy ra để nói cho xong điều muốn nói, mặc kệ là Thanh Liên vì đau lòng hay không tin tưởng nàng, nàng cũng không thích, Bắc Dao Bảo Bảo nàngnếu dám thốt ra lời thề thì sẽ là quyết tâm cả đời, nàng không cần Thanh Liên lo lắng cho nàng.

” Ta tin ngươi!” Thanh Liên khẽ cắn môi của nàng, không cho nàng thốt ra lời thề độc, nó quá mức tàn khốc, hơn nữa hắn cũng không hi vọng đến một ngày nào đó, nàng không thực hiện được lời thề thì nguyên thần sẽmất đi, vĩnh viễn biến mất trong vũ trụ, không thể siêu thoát, hắn không thể để cho nàng làm vậy, bởi vì nàng chỉ mới thương hắn có một trăm năm mà thôi ,quá ngắn, không đáng để nàng dùng cả đời để đánh đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.