Khi Ảnh Nhiên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một giường lớntrắng tinh, mềm mại nhưng xa lạ, nàng lập tức ngồi dậy, ánh mắt kinhhoàng nhìn không gian rộng lớn toàn một màu trắng, sợ hãi cực điểm liềnnhảy xuống giường, la to “ Tuyết Ưng, Tuyết Ưng…”
“Ảnh Nhiên, ta ở đây” nghe nàng kinh hoảng la gọi, Tuyết Ưng đang ởbên ngoài nói chuyện với Truy Mộng vội vàng chạy vào với nàng, thân ảnhnhỏ xinh đã cấp tốc vọt thẳng vào ngực hắn “ Tuyết Ưng, ngươi đi đâuvậy?”
“Ta cùng Truy Mộng nói chuyện, không nghĩ ngươi sẽ nhanh tỉnh lại như vậy, đừng sợ, ta ở trong này, sẽ không rời ngươi quá xa” Tuyết Ưng ômlấy nàng, nhìn khuôn mặc trắng bệch không chút huyết sắc của nàng thìđau lòng lại tự trách không thôi.
“Truy Mộng là ai?” Ảnh Nhiên gắt gao ôm chặt thắt lưng của hắn.
“Chính là người đến đón chúng ta, cũng la cậu ngươi” Tuyết Ưng nhẹ nhàng vuốt tay nàng, thấp giọng giải thích.
“Hắn không phải cậu của ta, Tuyết Ưng, ngươi vẫn không tin ta làngười của Tuyết Ưng tộc sao? Ta biết ngươi chưa bao giờ tin tưởng ta,bởi vì màu lông đen tuyền của ta sao?” Ảnh Nhiên vừa nghe hắn nói thìsắc mặt càng trắng hơn, buông tay khỏi thắt lưng hắn, muốn rời khỏi vòng ôm của hắn.
Tuyết Ưng dùng sức ôm lấy nàng “ Ảnh Nhiên, ngươi lại suy nghĩ lungtung gì vậy, ta khi nào thì nói không tin ngươi là người của Tuyết Ưngtộc? ta chưa từng hoài nghi, điều đó ta đã nói rồi nhưng ta chỉ nói chamẹ nuôi dưỡng ngươi có thể không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-vuong-thanh-lien/1856308/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.