“Khởi bẩm ——”
Từ sau khi vị tiểu hoàng tử họ Mạc kia xuất hiện, liên tiếp các tin báo khẩn vang vọng khắp kinh thành.
Đám quan viên đã dần thành quen.
Nhưng lần này, vô số quan viên vẫn đổ dồn về Cần Chính điện.
“Vệ Thôi thực sự tạo phản sao?”
“Thành Tần An thất thủ rồi à?”
“Chưa thất thủ, Vệ Thôi cũng không tạo phản.”
“Binh lính Vân Dương Quân đã truyền tin về, nói tiểu hoàng tử họ Mạc đã công khai thừa nhận, hắn cùng Vệ Thôi cấu kết, đoạt lấy thành Tần An.”
“Đó là vu khống! Vệ Thôi khi ấy đã bắn một mũi tên thẳng vào tên tiểu tặc kia!”
“Sau đó còn đích thân dẫn binh truy sát!”
Trong lúc hỗn loạn, Đông Hải vương cũng tới, các quan viên đồng loạt hành lễ vấn an.
“Ta đang ở Binh bộ thu gom lương thảo, nghe được tin tức nên lập tức tới đây.” Sắc mặt Đông Hải vương đầy lo lắng: “Vệ Thôi quả thực đã tự mình dẫn binh truy sát tên nghịch tặc kia.”
Vậy tức là không phản rồi, một vị quan vội lên tiếng: “Nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ điều binh tới Lũng Tây, Phùng Túc còn đích thân dẫn quân vây thành…”
Đông Hải vương đáp: “Ta sẽ dâng lời can gián khi gặp phụ hoàng…”
Đám người còn đang nói chuyện, lại có người bước tới. Vừa nhìn thấy kẻ đó, bên ngoài điện lập tức im bặt.
protected text
Lại là nha hoàn kia — A Sanh.
Như thường lệ, nha hoàn ấy không hề liếc nhìn bọn họ, mà vị thái giám vốn đứng bên ngoài điện trước đó – kẻ vẫn lạnh nhạt, không chịu thông báo, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5212280/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.