Một cỗ xe xa hoa từ hoàng thành lăn bánh đi ra, xung quanh xe là cung nữ, thái giám và cấm vệ quân vây quanh, phía sau còn nối đuôi mười mấy chiếc xe ngựa.
Đoàn xe oai phong lẫm liệt băng qua chợ lớn, tiến thẳng đến phủ Định An Công.
“Bệ hạ lại ban thưởng nữa sao?”
“Nhà người ta có công chúa mà, sao sánh được chứ.”
“Công chúa đã xuất giá rồi, vậy mà phủ Định An Công vẫn được ân sủng như xưa.”
“Đúng là vinh hoa đến cả chó gà cũng được thơm lây.”
“Chẳng phải vậy sao? Đám nô tỳ nhà người ta ra ngoài cũng oai phong như công chúa vậy.”
Dân chúng kinh thành mấy tháng nay đã quen với cảnh tượng ấy.
Chỉ là vì thân phận không rõ ràng, nên các phần thưởng trước đây của hoàng đế còn có chút giấu giếm. Nhưng hôm nay, xem ra ngài chẳng còn muốn che đậy điều gì nữa rồi.
Chẳng bao lâu sau, lại có tin tức mới truyền đến.
“Không thể tin nổi—”
“Các người biết nô tỳ kia là ai không?”
“Nô tỳ đó mới thực sự là công chúa—”
“Cái gì?”
Dân chúng rầm rộ bàn tán. Trong phủ Định An Công, phu phụ Định An Công dẫn cả nhà đứng ngoài cổng nghênh đón vị… nô tỳ ấy.
“Phụ thân, đây là chuyện gì vậy?”
Dương Huệ lo lắng hỏi bên cạnh.
“Sao A Sanh lại biến thành Dương Lạc rồi?”
Nô tỳ kia, ban đầu là Liễu Thiền, sau lại thành A Sanh, giờ lại thành người khác nữa? Cái tên Dương Lạc thì đã vang danh khắp kinh thành rồi, nhưng người tên Dương Lạc này thì cứ thay đổi mãi!
Định An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5212281/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.