Việc “biến mất” là kế hoạch đã bắt đầu từ khi Trương lão thái giám còn tại thế.
Hoặc có thể nói, từ lúc Trương lão thái giám bế nàng ra khỏi hoàng cung, ông đã toan tính để tiểu hoàng tử Mạc hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng ban đầu, để sống sót, họ buộc phải dựa vào danh nghĩa tiểu hoàng tử mà cầu sinh.
Nhờ đó mà lộ diện giữa nhân thế, nhưng cho dù sau này có thoát khỏi sự khống chế của người khác thì cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn dấu vết.
Để xóa dấu vết ấy, Trương lão thái giám từng tính chuyện rời khỏi lãnh thổ này, vượt biển tìm vùng đất mới.
Chỉ là việc vượt biển quá mơ hồ, quá nguy hiểm, khó đoán đến cực độ.
Khi biết kẻ đứng sau toan tính khống chế nàng là Vệ Thôi, Mạc Tranh lập tức nghĩ ra một kế hoạch mới. Chờ đến khi tới được Lũng Tây, sau khi xem xét tường tận tình hình kiểm soát của Vệ Thôi ở nơi này, nàng chọn Vũ Thành.
Từ Vũ Thành tiến vào Tây Nhung, tức là rời khỏi biên cương Đại Chu.
Tây Nhung rộng lớn mênh mông, nhất định có thể tìm được nơi nương thân; hơn nữa, đặt chân lên đất liền vẫn an toàn hơn nhiều so với việc lênh đênh trên biển khơi vô định.
“Vương thị đã mở thông cửa ải dẫn đến Tây Nhung,” Hắc thúc ở bên cạnh lên tiếng, “Đội tiên phong đầu tiên đã vượt ải rồi.”
Mạc Tranh khẽ mỉm cười: “Đi thôi, khiến bọn họ càng loạn thêm một chút.”
Cái gọi là “loạn thêm một chút”, tất nhiên là khiến triều đình và Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5212279/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.