Nắng sớm chan hòa, trong ngoài Vũ Thành người ngựa nhốn nháo.
Do địa thế xa xôi, lại giáp Tây Nhung, chủ yếu là thảo nguyên chăn nuôi, không có đường thương mại nên phố xá thưa vắng, dân cư thưa thớt.
Hôm nay e rằng là lúc Vũ Thành đông người nhất.
Tuy không mặc chiến bào, song phần lớn đều vận hồng bào, lưng thắt đai đen.
Từ trên tường thành nhìn xuống, uy phong lẫm liệt.
Tộc trưởng Vương thị tại Vũ Thành – Vương Hướng cảm khái:
“Hồi ta còn trẻ, vào kinh đúng dịp Tết Nguyên Tiêu, Ai Đế thân chinh xuống phố vui cùng dân chúng, cũng mặc hồng bào, đội mũ đen, nhìn một cái mà chấn động lòng người. Khi ấy thiên hạ đều nói là điềm hưng thịnh của Chu thất, ai ngờ…”
“Mạc thị cao tổ từng lệnh cho Vương thị chúng ta nuôi ngựa, truyền mấy đời, cuối cùng lại đứt đoạn nơi tay ta. Cho nên, ngày Đặng Sơn đăng cơ, Vương thị ta thà tự hủy trường chăn ngựa…”
Nói đến đây, Vương Hướng giơ tay áo lên lau nước mắt.
Đám người xung quanh vội an ủi: “Vương lão gia chớ buồn”, “Tất cả là do tên tặc Triệu thị làm loạn”, “Lão gia tự hủy gia sản, lòng trung trời đất chứng giám.”
Vương Hướng lại thu tay áo về, thần sắc thư thái:
“Phải, ta không buồn. Vương thị ta dù chỉ cầu sinh, cũng đã chờ được ngày thiên tử Mạc thị phục vị.”
Nói đoạn thần sắc kích động:
“Vương thị ta cuối cùng cũng có thể vì Mạc thị mà nuôi ngựa, ta sẽ chỉnh đốn lại trường trại…”
Chưa dứt lời, dưới cổng thành bỗng náo loạn, hơn hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5190820/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.