Cảnh tiễn biệt ngoài cổng thành, trong chớp mắt đã lan truyền khắp kinh thành.
Vụ huyên náo quanh cái chết của Lệ Huyên vào mùa xuân này còn chưa lắng xuống, lại dấy lên một cơn náo động mới.
Có người nói Sài Độ vượt ngục bị bắt về.
Có người lại nói không phải vượt ngục, mà là hung thủ thật sự sát hại Lệ Huyên.
Nhưng cũng có người phản bác rằng Lệ Huyên chết cũng đáng, giết hắn vốn không phải tội.
Thế là lại kéo theo một cuộc tranh luận khác nơi đầu đường cuối ngõ.
Sài Độ, hay nói rộng ra là nhà họ Sài, có phải đang lạm quyền hay không? Dù cho có tội, cũng phải do bệ hạ định tội, Đại Lý Tự phán xử, sao đến lượt Cao Dương tướng quân tự ý quyết định? Chẳng bao lâu sau, luồng dư luận ấy bị dập tắt. Người ta nói nguyên nhân không phải vì thế, mà là do Bộ Binh triều đình từng điều tra Cao Dương doanh, có vài chuyện cần hỏi thêm Sài Độ.
Thế nhưng sau đó, lại nổi lên một làn sóng bàn tán mới.
“Dạo trước điều tra Cao Dương doanh, ôi chao, các ngươi không biết đâu, vấn đề nhiều lắm đấy…”
Trong lúc phố phường tràn ngập lời đồn thổi, phủ Nghi Xuân Hầu lại đặc biệt yên tĩnh.
Có lẽ là do Sài Uyên cũng bị bắt vào Đại Lý Tự, cũng có lẽ vì Nghi Xuân Hầu đích thân trở về phủ một chuyến, rồi cũng đi thẳng tới Đại Lý Tự.
Sau đó, phủ Hầu phủ đóng cửa, không tiếp khách.
Cùng lúc đó, dân chúng phát hiện binh mã điều từ Kinh doanh trấn giữ ở bốn cổng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158485/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.