“Tỳ nữ vừa rồi tuyệt đối không dối gạt Hầu gia.”
“Dù từng nghi ngờ Hầu gia là người đã tập kích Bạch Mã trấn, nhưng sau khi vào kinh, quan sát lời nói và hành động của Hầu gia, tỳ nữ lập tức hiểu ra…”
“Phu nhân cùng tiểu thư nhà chúng ta, vốn dĩ không xứng lọt vào mắt Hầu gia.”
Nghe đến đây, Nghi Xuân Hầu bật cười, nói: “Xem như ngươi còn biết thân biết phận.”
Dương Lạc cũng khẽ cười: “Loại người không lọt nổi vào mắt Hầu gia như bọn ta, chỉ có thể dựa vào chút tự biết mình mà sống. Nhưng những kẻ sống nhờ vào Hầu gia như con cái của ngài, lại chẳng hề biết thân biết phận.”
Nụ cười trên mặt Nghi Xuân Hầu dần tắt.
“Đã vô lễ lại hẹp hòi,” Dương Lạc tiếp lời.
Nghi Xuân Hầu lạnh lùng nói: “Chửi một câu là đủ rồi, không cần nhiều lời như thế.”
Dương Lạc cũng không kém phần sắc lạnh: “Bởi vì những điều đáng chửi quá nhiều. Hầu gia cũng xứng đáng bị chửi. Vô lễ không chỉ là vì bà ta không xem bọn ta ra gì, mà còn không xem ngài là phụ thân. Bằng không, sao lại dám giấu giếm Hầu gia mà nuôi sát thủ?”
Nàng dừng lại, bật cười mỉa mai.
“Đã ngu xuẩn, lại còn nuôi lũ sát thủ ngu xuẩn.”
“Lần đầu tới giết bọn ta, còn chưa ra tay đã bị người khác giết sạch, để lại dấu vết khiến bọn ta lần ra.”
“Vẫn không biết thu tay.”
“Chờ lúc Hầu gia cùng Lệ thị bận rộn, lại ra tay lần nữa.”
Đoạn này nàng lại dừng lại, khẽ ‘ồ’ một tiếng.
“Cũng không hẳn ngu xuẩn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158486/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.