“Bệ hạ, Lệ thị mượn danh nghĩa viện trợ mà mở rộng thư viện, độc chiếm điếm sách và in ấn, chuyện này người người đều đã biết rõ.”
“Lệ thị làm như vậy đã ba đời rồi.”
“Thanh danh mấy đời của họ, cũng là nhờ tiền tài mà xây dựng nên.”
“Tiếp theo, xin được công bố trước thiên hạ chuyện Lệ Huyên mua chuộc binh mã trong Cao Dương doanh…”
“Hầu gia, số binh mã đó kỳ thực cũng không hẳn thuộc về Cao Dương doanh…”
Vừa nói đến đây, Nghi Xuân Hầu liền bị Hoàng đế ngắt lời.
Đó đích xác là binh mã, nhưng là quân riêng do Sài Độ nuôi dưỡng.
Dù dùng bổng lộc triều đình, nhưng không thể quy về quân chính quy của Cao Dương doanh.
Hoàng đế thần sắc trịnh trọng: “Trẫm cảm thấy nếu nói là quân Cao Dương, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Sài tướng quân, khiến người ta cho rằng tướng quân quản quân không nghiêm.”
Nghi Xuân Hầu đáp: “Tạ bệ hạ chỉ điểm, thần sẽ trình bày đúng sự thật. Đó là đám tạp dịch trên mỏ của Cao Dương doanh, bị Lệ Huyên mê hoặc mà thôi.”
Hoàng đế gật đầu, ra hiệu bảo ông ta tiếp tục.
“…Lệ Huyên dùng đám tạp dịch này giả dạng binh lính Cao Dương, làm giả lệnh hành quân, lén lút từ biên cương tiến vào Lỗ huyện, gây ra thảm án ở Bạch Mã trấn.” Nghi Xuân Hầu nói tiếp, “Chứng cứ rõ ràng, thêm nữa thanh danh của Lệ thị đã bị hủy hoại, bách tính sẽ không còn bị đám văn sĩ học trò kia dẫn dắt. Định tội, truy trách chẳng còn trở ngại gì nữa.”
Hoàng đế lại gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158484/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.