“Loại độc này sẽ không khiến máu chảy ra từ mắt, mũi, tai hay miệng.”
“Bên ngoài nhìn qua không phát hiện được gì.”
Trong xe ngựa, Chu Vân Tiêu khẽ nói.
A Sanh cô nương ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn hắn.
“Rất đau phải không?” nàng hỏi.
Chu Vân Tiêu gật đầu: “Lục phủ ngũ tạng như bị xé nát.”
“Còn đau hơn cả bị cắt cổ sao?” nàng lại hỏi.
Nàng cứ luôn quan tâm chuyện cắt cổ. Lần trước cổ hắn bị người của nàng rạch qua, nàng cũng hỏi có đau không; ngay cả Lệ Quý phi cũng bị nàng dùng dao cắt cổ…
“Tất nhiên,” Chu Vân Tiêu nói, khẽ mỉm cười, “cắt cổ chỉ đau một thoáng, còn loại đau này kéo dài đến tận giây phút cuối cùng của ý thức, đau đến mức đã chết rồi mà vẫn muốn van xin bản thân chết nhanh hơn nữa.”
Quả thực rất đau, Dương Lạc nghĩ thầm, tay nàng khẽ chạm vào cổ mình.
Nhưng chết vì bị cắt cổ cũng đâu chỉ đau một chốc, nghĩ đến việc chết dưới tay phu quân mới cưới và cữu phụ thân cận, nỗi đau ấy cũng ăn mòn xương tủy, giày vò ngày đêm.
“Ta đã thu xếp xong ở ngục rồi, Lệ Huyên chết trông như đang ngủ, bên cạnh còn đặt một cuốn sách, sáng mai Nghi Xuân Hầu mới phát hiện hắn đã chết.”
“Lệ Huyên vừa bị bắt đã chết, Nghi Xuân Hầu chưa kịp điều tra thêm chứng cứ, nhất định sẽ khiến lòng dân xôn xao, bọn họ tất sẽ bị dây dưa phiền phức.”
Chu Vân Tiêu nói tiếp, chắp tay với A Sanh: “Chúc mừng Dương tiểu thư nhất tiễn song điêu, hỷ sự lâm môn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158474/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.