“Sư huynh.”
“Huynh biết vì sao bọn ta uống rượu vui vẻ không?”
“Là vì huynh đó.”
“Bởi vì chúng ta sắp thành thân rồi, mọi người mở tiệc mừng cho chúng ta!”
“Huynh là tân lang, thế mà lại không ra mặt? Thật là thất lễ!”
Vệ Kiểu lại nằm xuống đất, nghe giọng nữ cười khúc khích vang lên, thân hình mềm mại mang theo mùi rượu áp lại gần.
Hắn đưa tay áo che miệng mũi: “Thối chết đi được.”
Mạc Tranh than thở: “Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, huynh không được chê ta đâu đấy.”
Hừ, say thật rồi sao? Vệ Kiểu cười khẩy—lần đầu tiên không lấy lòng nịnh nọt hắn, mà bắt đầu đòi hỏi rồi à? Hoặc là… vì sắp thành thân rồi…
Vệ Kiểu bĩu môi, kéo một cuốn sách đậy lên mặt: “Cút nhanh đi, đừng làm phiền ta ngủ.”
Tất nhiên Mạc Tranh sẽ không đi.
“Huynh về từ lúc nào thế?” nàng lại hỏi, “Việc của huynh đã xong chưa?”
Lúc uống rượu không thấy bóng dáng đâu, nàng vào đây thu dọn sách vở cũng không phát hiện, mãi đến khi đứng trước phòng đọc sách của Vệ Kiểu…
Giọng nói lười biếng của Vệ Kiểu vọng ra từ dưới cuốn sách: “Sao? Dương tiểu thư xung quanh đều có cấm vệ ám vệ, liền cho rằng không có gì là không biết à?”
Mạc Tranh đáp: “Tất nhiên không phải, bọn họ sao phát hiện được huynh chứ. Ta tuy lợi hại, cũng không hay biết. Huynh ra ngoài một chuyến, càng thêm lợi hại.”
Lại bắt đầu tâng bốc rồi, nhưng thật sự không phát hiện sao?
“Vậy ngươi lên đây làm gì?” Vệ Kiểu hỏi.
“Ta thật sự không cố ý ném sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158475/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.