A Đồng.
Từ sau khi thiếu nữ bị ngựa kinh hoàng hất xuống được Vệ Kiểu ném đến trước mặt, trong lòng Hoàng đế vẫn mãi vang vọng cái tên ấy.
Dù khi ấy ông chỉ thoáng nhìn một cái, rồi không để tâm đến nàng nữa.
Thế nhưng, khi ngồi trong điện nghe Hoàng hậu, Tế tửu và Bình Thành công chúa tranh luận, ông lại nhớ đến A Đồng.
Dẫn đám võ tướng và thanh niên vào núi săn bắn, ông nhớ đến A Đồng.
Mở dạ yến, ban thưởng cho các tướng sĩ, cùng nâng chén hoan ca, ông nhớ đến A Đồng.
Trên đường về kinh, đón nhận bách tính phủ phục, ông vẫn nhớ đến A Đồng.
Chỉ là… ông không sao nhớ rõ dung mạo A Đồng nữa.
Là bởi bao năm nay ông không dám nghĩ tới, nên mới quên mất khuôn mặt ấy ư? Không. Tất cả đều bởi đứa trẻ kia.
Đứa trẻ ấy không giống A Đồng.
Khiến trí nhớ ông rối loạn, làm nhòa đi gương mặt A Đồng.
Không được. Tuyệt đối không thể.
Ông nhất định phải nhìn lại lần nữa. Đã là con A Đồng, tất không thể hoàn toàn giống lão kế toán kia, ắt hẳn có nét nào đó giống A Đồng.
Bởi vậy ông bất chấp tất cả, nửa đêm rời khỏi hoàng thành, chỉ mang theo vài ám vệ, tự mình cưỡi ngựa đến hành cung.
Ông chỉ muốn nhìn kỹ dung nhan thiếu nữ ấy, tìm ra điểm gì đó giống A Đồng, chẳng ngờ lại…
Hoàng đế nhìn khuôn mặt trước mắt.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thiếu nữ mỉm cười, mày mắt sáng ngời như có dòng nước chảy.
Người tưởng như mơ hồ chẳng nhớ nổi, trong khoảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158416/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.