Hành cung về đêm, trải qua bao việc bận rộn quét dọn thu hoạch, bọn cung nhân mệt mỏi uể oải liền ngủ say.
Hoàng đế đã rời đi, phòng thủ của hành cung không còn nghiêm mật như trước, Trương Thịnh Hữu cùng Đào Hoa cũng lén lút thâm nhập, gặp mặt Dương Lạc đang nhân danh lợi thế đi khắp nơi.
“Trong kinh thành người người đều thấy cảnh Hoàng đế, Hoàng hậu, Hoàng tử, Công chúa trở về náo nhiệt, Hoàng thượng còn tặng một số thú săn cho bậc cao niên trong thành.”
“Nhưng chuyện hành cung bị ngựa hoảng trong khi săn vẫn chưa truyền ra.”
Dương Lạc không lấy làm lạ, chuyện ấy Hoàng đế tất phải nén xuống.
“Bọn họ cũng lanh lẹ, lập tức biết tin.” Đào Hoa nói nhỏ. “Chạy tới cửa hàng thịt hỏi xem có cần giúp gì truyền tin đến trong phường chợ không.”
Nói tới đây khẽ khịt mũi.
“Ngông nghênh coi thường người khác.”
Dương Lạc mím môi mỉm cười: “Đào Hoa tỷ nói với họ, cụ thể ra sao họ chưa rõ, bởi vì ở đây Hoàng đế ra lệnh cấm, nếu tiện thì họ có thể đến đây gặp ta.”
Đào Hoa hiểu ý, cười: “Rồi chúng ta xem bọn họ dùng mấy phương thức, nhờ ai mới có thể vào hành cung…”
Như thế liền truy xuất được lai lịch bọn người kia.
“Chắc họ không dễ bị lừa.” Dương Lạc nói cười.
Dù vệ binh có lơi lỏng, nhưng cũng không thể ở lại lâu, nói vài câu rồi tạm biệt. Đào Hoa không khỏi quay mắt nhìn về phía cung viện Dương tiểu thư không xa.
Biết Mạc Tranh vô sự, lòng vẫn chùng xuống khi nghĩ tới việc ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158415/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.