“A Sơn.”
Giọng nữ khẽ gọi bên tai.
Hoàng đế gắng sức mở mắt, thấy Dương Đồng đang ngồi trong ánh đèn mờ ảo.
“Chàng nói, hài tử là nam nhi hay nữ nhi?”
Hoàng đế há miệng, nhưng chẳng phát ra thanh âm.
Song, Dương Đồng tựa hồ nghe thấy được hồi đáp, khẽ mỉm cười.
“Là bé gái a.” Nàng nói, rồi nhích lại gần bên, đôi mắt sáng long lanh, “vậy thì đặt cho con bé một cái tên gì đây?”
Hoàng đế môi mấp máy, lần này gắng sức bật ra tiếng:
“Lạc…”
“Bệ hạ.” Một giọng nữ trong trẻo cất lên, “thần nữ có mặt.”
Thần nữ.
Trong tai Hoàng đế ù vang, cảnh sắc tối mịt dần phai nhạt, Dương Đồng trong ánh đèn cũng theo đó mà tan biến.
Trước mắt, hai thiếu nữ đang đứng. Trong phòng không chỉ có ngọn đăng đêm, ánh lửa sáng trưng, chiếu rõ nét mặt đầy lo lắng của các nàng.
“Bệ hạ.” Thiếu nữ kia khẽ nói, “hay vẫn nên mời thái y đến xem.”
Trước đó, khi nhận ngọc bội, Hoàng đế suýt ngất đi, ám vệ liền lập tức xông lên, rút đao định giết hai thiếu nữ này.
protected text
Ngài lại ngăn không cho gọi thái y, chỉ bảo đỡ ngồi xuống:
“Để trẫm nghỉ một lát, nghỉ một lát sẽ ổn thôi.”
“ lui xuống đi, lui xuống đi, nàng sẽ không làm hại trẫm.”
Ám vệ đành rút ra ngoài.
Duy chỉ có Dương Lạc không cho tỳ nữ của mình lui, nàng ta vẫn lặng lẽ đứng sau lưng.
Hoàng đế hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Dương Lạc…
Ban đầu ngài cho rằng hài tử này rất giống A Đồng, song có chỗ lại chẳng giống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158417/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.