“Vệ Kiểu, ngươi sao lại đến đây!”
Ngoại thành Kinh đô, tại dịch quán, Vệ Tự là người đầu tiên nhảy xuống ngựa. Ở trong kinh, hắn vốn thận trọng đến nỗi ngay cả cổng lớn cũng chẳng dám bước ra, nay rốt cục có thể đường hoàng giương cao cờ hiệu Vệ gia, hùng hổ tiến vào. Nhưng chưa kịp gọi quan dịch, đã thấy Vệ Kiểu ngồi sưởi lửa giữa sân, quan dịch sợ sệt đứng hầu một bên, tự tay châm thêm củi.
Vệ Thất gia cũng nối gót bước vào, thoáng giật mình khi trông thấy Vệ Kiểu.
“Tam công tử.” Ông có phần kinh ngạc, rồi vội vàng tiến lên:
“Hôm qua chúng ta có đến phủ của công tử, bọn môn phu nói người không ở nhà. Vì phải gấp rút đem thánh chỉ cùng ban thưởng của Hoàng thượng chuyển giao cho Đại tướng quân, nên không thể chờ thêm.”
Nói đoạn liền lo lắng hỏi:
“Công tử có điều chi muốn nhắn gửi Đại tướng quân chăng?”
Vệ Kiểu đưa đôi tay trắng nõn thon dài ra hơ trên đống lửa:
“Lời nhắn thì chẳng cần, dẫu nói hoa mỹ đến đâu cũng chẳng đủ biểu đạt lòng hiếu kính của ta…”
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ.
Trời đông giá buốt, gương mặt Vệ Kiểu càng thêm tái nhợt, song dưới ánh lửa bập bùng hắt lên một tầng sắc đỏ, nụ cười ấy lại càng lộ vẻ yêu mị diễm lệ.
Vệ Thất gia nhìn đến ngây dại, trong lòng thầm nghĩ, năm ấy mẹ con bọn họ có thể sống sót trong tay Triệu Đàm, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng ngay sau đó, toàn thân ông liền rùng mình.
Nụ cười của tiểu ma điên này, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080810/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.