Than lửa đã sớm sưởi ấm gian phòng.
Món ăn hương sắc vị đều đủ, bày biện chỉnh tề trên án.
Dù là dịch quán hẻo lánh đến đâu, chỉ cần biết tuần sử sẽ đi ngang, quan phủ địa phương cũng phải dốc lòng chuẩn bị.
Ký Dĩnh coi như chuyện thường, cởi bỏ áo choàng, nhưng chẳng động đến cơm rượu, mà ngồi ngay ngắn bên thư án.
Tùy tùng vội nói:
“Đại nhân, trước tiên nên dùng cơm, đã rong ruổi cả ngày đường rồi.”
Ký Dĩnh lấy từ trong ngực ra phong thư mà quan dịch vừa trao, nét mặt lộ vẻ phức tạp:
“Vẫn là nên xem thư trước đã.”
Thư nhà, vốn khiến người ta khó nhịn nổi mà không mở ngay. Tùy tùng vốn định trêu chọc vài câu, song chợt trông thấy dấu triện trên phong thư, thần sắc lập tức biến đổi, thấp giọng nói:
“Hầu gia sao lại viết thư tới?”
Để tránh hiềm nghi, Hầu gia xưa nay rất ít cùng Ký Dĩnh thư từ qua lại, nếu có việc đều nhờ người truyền miệng, tuyệt chẳng để lại bút tích.
Lần này vì sao? Chẳng lẽ trong triều xảy ra biến cố gì lớn? Tùy tùng đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Chỉ một mảnh giấy mỏng.
Mày Ký Dĩnh chau chặt:
“Không viết rõ.”
Tầm mắt ông dừng trên bốn chữ kia.
— Tốc hồi Kinh thành.
Nét chữ mạnh mẽ, đích thực là bút tích của Nghi Xuân hầu.
…
Dịch quán vừa lắng xuống, lại một lần nữa trở nên nhộn nhịp.
“Đại nhân, chi bằng đợi đến hừng đông hãy đi.” Quan dịch khuyên nhủ, lại ngẩng đầu nhìn trời:
“Tuyết đã bắt đầu rơi rồi.”
protected text
“Có tuyết cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080811/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.