“Chưa chắc ư?”
Vu Dương công chúa sững lại.
Mẫu phi xưa nay luôn dạy bọn nàng không được chọc đến Hoàng hậu cùng hai bảo bối của Hoàng đế.
Vậy mà lần này nàng vừa buông lời bất kính với Bình Thành công chúa và Đông Hải vương, mẫu phi chẳng những không quở trách, trái lại còn nói “chưa chắc”.
Lẽ nào… là tán đồng? “Mẫu phi, người định làm cách nào lấy lòng phụ hoàng, để phụ hoàng coi con cùng Lâm Hoài vương như bảo bối trong mắt?” Nàng hạ giọng, hứng thú hỏi.
Lệ quý phi ngẩng lên, như vừa hoàn hồn:
“Cái gì? Con lại nói nhăng gì thế? Ta đang nghĩ việc.” Rồi phất tay, “Muốn lấy lòng phụ hoàng con, chẳng cần ta ra mặt, cũng chẳng cần ôm chữ viết đến trước mặt ngài ấy. Con ở trong điện chăm chỉ, tự khắc cũng lọt đến tai ngài ấy.”
Thật chán ngắt. Vu Dương công chúa chẳng buồn nghe:
“Con sáng sớm đã nhịn đói viết chữ, thế đã đủ gọi là chăm chỉ rồi.” Dứt lời, xoay người cáo lui, cả tập chữ ném dưới đất cũng chẳng thèm nhặt.
Lệ quý phi chẳng đoái hoài, vẫn như còn thất thần.
Cung nữ tâm phúc bước vào, nhặt lấy chữ trên đất.
“Nương nương, chẳng bằng để công chúa giữa trưa vào gặp bệ hạ, mượn cớ hỏi thăm tiểu thư phủ Định An Công, lại để bệ hạ xem chữ của công chúa.” Nàng khẽ nói.
Khi trước chính nương nương còn chủ động hỏi thăm mà, sao giờ gặp cơ hội tốt như thế, lại quên không bảo công chúa? Chẳng lẽ đêm qua nương nương cũng bị quấy rầy, nên giờ tinh thần rã rời?
Lệ quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080809/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.