“Vì sao ta lại bị loại?”
“Dựa vào cái gì mà để ta rớt tuyển!”
Sáng sớm ở Định An Công phủ, chẳng hề có chút yên tĩnh. Đứng ngoài viện cũng có thể nghe rõ tiếng khóc nức nở của Dương Huệ từ trong vọng ra.
Từ lúc hôm qua Dương Huệ khóc lóc trở về, cả phủ liền phủ tràn u ám.
Trong tiếng khóc, còn xen lẫn tiếng loảng xoảng của chén trà, bình hoa bị đập nát.
Một đêm ầm ĩ không yên.
Không biết bao lâu sau, nhờ tiếng dỗ dành dịu dàng của Định An Công phu nhân, Dương Huệ cũng mệt lả, khóc đến ngủ thiếp đi.
Đám tỳ nữ, bà vú đứng trong ngoài viện, một đêm không chợp mắt, ai nấy đều mỏi mệt, lúc thấy Định An Công phu nhân từ trong đi ra.
Sắc mặt bà uể oải, hốc mắt hõm sâu, đưa tay xoa trán, ánh mắt quét qua đám tỳ nữ:
“Các ngươi phải hầu hạ tiểu thư cho cẩn thận. Nếu xảy ra sơ suất gì, ta quyết không tha.”
Đám tỳ nữ vội cúi đầu đáp vâng.
“Phu nhân, người mau nghỉ ngơi đi, đã thức trắng một đêm rồi.” Có bà vú khuyên.
Định An Công phu nhân quả thực cũng không gắng nổi nữa. Lần chịu khổ nhọc đến thế này, e là từ mười mấy năm trước, khi thiên hạ còn loạn lạc.
Nhưng trở về trong viện, bà vẫn chẳng thể nghỉ ngơi, mà là bước đến, lôi ngay Định An Công đang nằm trên ghế trúc dậy.
“Lão gia còn ngủ được sao?” Bà quát.
Định An Công Dương Bân, vốn là trưởng tử của cố Định An Công, nay đã ngoài bốn mươi. Xuất thân nông hộ giàu có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5079833/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.